“Sao anh lại ở chỗ này?” Thương Hành bất đắc dĩ đeo dây an toàn.
Dung Trí cười nhạt nói: “Văn phòng anh làm việc ở gần đây.”
Anh điều chỉnh gương chiếu hậu, tịch dương rọi vào cửa kính xe, cặp kính trong suốt trên mũi phản xạ một tầng ấm áp mong manh.
“Căn nhà trống mà anh nói với em ở bên kia, là chỗ ở cũ của anh, hiện tại đang để trống, có thể cho em mượn trước, nếu em ở không quen thì tìm nơi khác sau."
Thương Hành nhất thời không biết phải nói cái gì: “Gia đình anh rốt cuộc có bao nhiêu căn nhà?”
Dung Trí khẽ đẩy đẩy kính mắt: “Những nhà đó là của cha mẹ, chỉ có cái này là của anh, cho nên có thể làm chủ.”
Thương Hành tính định từ chối, Dung Trí đã chặn trước một bước: “Chúng ta là bạn bè nhiều năm không gặp, anh thấy em không cần phải khách sáo đến nước này. Hơn nữa, cũng không phải cho em ở không, chờ trong tay em dư dả, trả tiền thuê nhà sau cũng không muộn.”
Thương Hành: “…” Anh trai à, kỳ thật đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau thôi.
Đương nhiên, lời này không thể nói. Thương Hành bây giờ quả thật không có chỗ để đi, Dung Trí trận này mưa đúng lúc, không thể không nói đã giải cái khẩn cấp cho hắn.
Hắn đành phải đạo cảm ơn: “Vậy em từ chối thì bất kính.”
Hoa vừa rơi, bụng của hắn gây thất vọng mà phát ra một tiếng kêu to, Thương Hành xấu hổ đón nhận ánh mắt Dung Trí, cả ngày đi vội gần như chưa ăn cái gì.
“Đói bụng sao?” Dung Trí xách hai túi đồ ăn từ ghế sau lên: “Ăn trước lót dạ.”
Thương Hành cúi đầu thì thấy là một bánh trứng sầu riêng và một bánh nho.
Hắn theo bản năng duỗi tay về phía bánh nho yêu thích, đột nhiên nhớ tới hương vị mình ghét nhất cũng là hương vị nguyên chủ rất thích là bánh sầu riêng, khi còn bé nghèo quá mua không nổi, trúc mã nhà bên Dung Trí liền trộm bánh trong nhà đem cho hắn.
Tay của hắn đành cải biến mục tiêu, vươn tới bánh sầu riêng, nói cảm ơn, miễn cưỡng nhét vào miệng dưới tầm mắt của Dung Trí.
“Không ăn được sao?” Dung Trí mỉm cười: “Nếu anh nhớ không nhầm, hẳn là em rất thích.”
Thương Hành cảm động hết sức: “… Ăn ngon.”
“Anh đưa em đi xem nhé, tầm mười phút thôi.”
Dung Trí lái xe êm ái ổn định, giống như một công cụ tính toán chính xác, không giành trước, không kẹt sau, ngay cả đi qua giao lộ vắng người cũng giảm tốc độ, khi tới bãi đậu dưới chân chung cư, Thương Hành cúi đầu liếc mắt nhìn di động, đúng tầm mười phút, sai số chỉ là nửa phút.
“Em không mang theo hành lý sao?” Dung Trí dẫn hắn lên lầu.
Thương Hành không hề gì nhún nhún vai: “Có mình em thôi.”
Chung cư này mỗi tầng chỉ có hai hộ, hầu hết các hộ dân đều là thành phần tri thức, an ninh đầy đủ.
Căn chung cư của Dung Trí là một gian phòng có gác lửng*, trang hoàng đơn giản với hai gam màu đen trắng, gia cụ thực dụng đẹp mắt, toàn bộ bộc lộ ra phong cách và thẩm mĩ của chủ nhân, diện tích phòng không lớn, phòng khách được thiết kế mở mang đến cảm giác rộng rãi thoáng đãng.
“Đúng rồi, còn có chuyện nữa anh thấy nên nói cho em biết.” Dung Trí đưa hắn đi tham quan một chút, đặt chìa khóa lên tủ giày: “Bây giờ em tốt nhất không nên về nhà cũ, ba mẹ nuôi của em trêu chọc người của công ty đòi nợ nên bọn họ đến theo dõi, nhà em buổi tối cũng không dám bật đèn.”
Thương Hành trầm mặc không nói, thức thời không hỏi đối phương vì sao biết buổi tối nhà hắn không bật đèn.Dung Trí lại nói về những phương diện sinh hoạt bất kể lớn nhỏ một lần, nhất là chuyện bếp núc, Thương Hành thầm kêu khổ, nguyên chủ là một người cực kì am hiểu chuyện nhà bếp, nếu mà so sánh, tay nghề của hắn có thể nói là bình thường không có gì đặc biệt, trình độ cao nhất coi như đủ để đầy bụng là tốt rồi.
May mắn Dung Trí thiện giải nhân ý mà đề xuất cáo từ, không yêu cầu ở lại ăn cơm.
Thương Hành đứng ở cửa nhà: “Em đưa anh xuống lầu.”
Đôi mắt Dung Trí cong cong như trăng khuyết sau thấu kính, dưới ánh mắt sững sờ miệng há hốc của đối phương, thong thả mở cửa căn hộ phía đối diện.
Dung Trí không nhanh không chậm giải thích: “Thiếu chút nữa quên nói cho em biết, hai căn hộ tầng này đều là của anh. Có việc cứ sang gõ cửa, anh sẽ nghe thấy."
Thương Hành lộ ra một nụ cười “Kinh hỉ”: “… Vậy thật sự là quá tốt.”