Chu Đồng vội vàng hỏi: “Cái gì?”
Thương Hành súc mồm, lau mặt, chậm rãi mở miệng: “Ông còn đủ thời gian một buổi tối, đi tự thú đi.”
“Thương Hành! Thương —— tút tút —— ”
Thương Hành cúp điện thoại không chút lưu tình, mặt gương bóng loáng phản chiếu một khuôn mặt trẻ thơ, Thương Hành nhìn chằm chằm vào người trong gương, không nghi ngờ gì đây là khuôn mặt của hắn, thân thể của hắn, nhưng so với tuổi 27 thì trẻ hơn 5 tuổi.
Sách – thế giới ảo được xây dựng từ kí tự hai chiều, đã hoàn toàn hoàn toàn biến thành hiện thực.
Những nhân vật trước đây chỉ tồn tại trong ngôn ngữ miêu tả, nay mỗi một người đều đang sống tại đây, đều mang theo hỉ nộ ái ố, so với văn tự càng lập thể, so với tưởng tượng càng sống động hơn.
Nội dung nguyên tác sớm đã lệch khỏi quỹ đạo trong trí nhớ, mỗi một lựa chọn của bản thân đều sinh ra ảnh hướng tới ngày mai.
“Hình tượng nhân vật” của mấy nam phụ đều không còn bền chắc nữa, “vạn nhân mê” của nguyên tác bây giờ như bọt biển tan vỡ, dù có giữ sự kiêu ngạo vì biết trước nội dung vở kịch, thì cũng chỉ có thể chấp nhận không ngừng bị hiện thực “vả mặt” mà thôi.
Thương Hành nhẹ nhàng lau đi lớp sương trên mặt kính, con ngươi đen trầm sâu thẳm đầy sắc bén.
Hắn không chỉ muốn sống sót thật tốt ở nơi này, còn muốn phải là tốt nhất so với tất cả mọi người.
*
Sáng sớm hôm sau, Thương Hành dọn dẹp sạch sẽ, trả phòng, đến giải trí Hoài Mộng báo danh trước.
Công ty giải trí uy tín lâu năm này là một tòa cao ốc thuộc sở hữu gia đình nằm ở trung tâm thành phố.
Vài năm gần đây, các công ty giải trí trực thuộc tập đoàn Thiên Hà đột nhiên có những bước phát triển rất nhanh, luôn đoạt được rất nhiều vai chính, Hoài Mộng lại vào thời kì suy thoái, gần như bị bức đến mép vực, ông chủ thiếu chút nữa phải bán nhà cầu sinh, nếu không có tập đoàn Cố thị đầu tư toàn diện, chỉ sợ nguy cơ đóng cửa đã ở ngay trước mắt.
Buổi hiệp đàm đêm qua đã được giới truyền thông lan truyền nhanh chóng, cuối cùng giải trí Hoài Mộng đang trong nguy ngập cũng có thêm tự tin và làn gió mới, trong một đêm, đã kí hợp đồng với mấy người mới, Thương Hành cũng là một trong số đó.
Giới giải trí là một chiếc bàn đạp tốt, thời hạn một năm cũng là vừa vặn, tiền đề là, hắn phải nghĩ mọi cách bắt lấy tất cả cơ hội và tài nguyên.
Mãi đến khi bước vào tòa nhà Hoài Mộng, Thương Hành mới hiểu công ty này so với tưởng tượng của hắn còn sa sút ——
Ngoại trừ 5 tầng trên cùng của tòa nhà được dùng làm văn phòng, 20 tầng lầu bên dưới đều được cho công ty khác thuê, mỗi tháng phải thu tiền thuê nhà để sống.
Nội thất bên trong có chút lâu năm, mép của tấm biển treo trên tường quầy lễ tân trông thật ảm đạm.
Nữ lễ tân theo thói quen dẫn hắn đi tham quan phòng luyện tập của người mới, nhờ lợi ích của sắc đẹp, cô nàng dùng ánh mắt đồng cảm lặng lẽ nói cho hắn biết một chuyện phiếm:
“Người đại diện ban đầu của cậu là Chu Đồng tiên sinh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì ông ta đột nhiên bị đuổi việc, công ty tạm thời an bài người đại diện mới cho cậu, nhưng mà dưới tay chị Lý còn có mấy nghệ sĩ khác phải phụ trách, cậu là một trong số đó thôi."
Thương Hành bất đắc dĩ mà cười khổ một tiếng, vậy đại khái chính là có được tất có mất.