Cố Lẫm thấy Thương Hành rời đi thì không gọi trợ lý truy cứu chuyện này nữa, hiện tại đã có nhân viên công tác cao cấp Chu Đồng nhiều kinh nghiệm dẫn dắt, Thương Hành lần thứ hai bước vào hội trường, cũng không phí nhiều khí lực.Vừa rồi đi quá vội, Thương Hành lo lắng ly rượu có vấn đề kia, lại tìm được người phục vụ xác nhận có phải anh ta vừa bê khay qua không.
Người phục vụ ngẩn người: “Hình như… Lúc ấy bị Cố tổng cầm đi.”
Thương Hành quả thực tối sầm con mắt —— phiền toái lớn rồi!
Đàm phán giữa giải trí Hoài Mộng và tập đoàn Cố thị tiến hành thập phần thuận lợi.
Giải trí Hoài Mộng là một công ty giải trí tổng hợp mảng điện ảnh và truyền hình uy tín lâu năm, nhưng mấy năm gần đây không thu hút được nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, dần dần đi xuống dốc, mà đối thủ cạnh tranh Ôn thị nắm trong tay tập đoàn Thiên Hà lại gặp may kéo được nhiều người mới tới không ngừng.
Lần thu mua này, tư bản Cố thị rót tiền vào Hoài Mộng, thế tất muốn nhấc lên cạnh tranh với tập đoàn Thiên Hà, tự nhiên trở thành chú mục tiêu điểm của nhân sĩ trong nghề.
Tuy là sân nhà giải trí Hoài Mộng, nhưng Cố Lẫm mới là đối tượng phỏng vấn chính của phóng viên truyền thông trong hội trường.
Lúc này đang đúng phàn để cho phỏng vấn tự do, Cố Lẫm bị các phóng viên vây trong vây ngoài ba tầng, làm thành một cái vòng luẩn quẩn nhỏ hẹp.
Anh đứng ở tâm vòng luẩn quẩn, bị mồm năm miệng mười làm cho đầu váng não trướng.
Ngày xưa, những tình huống thế này phải nói là thường xuyên như cơm bữa, mà Cố Lẫm thì luôn có biện pháp thuận buồm xuôi gió để ứng phó với truyền thông.
Nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, đèn thủy tinh lớn trên trần nhà xoay tròn chói mắt, ánh sáng loáng thoáng trước mặt lúc tỏ lúc mờ, bên tai còn có hàng trăm con vịt đang ồn ào ầm ĩ không được yên bình.
Hai tay của Cố Lẫm buông thõng bên hông, anh vuốt vuốt nhẹ mép quần, thấy ngón tay hơi hơi run rẩy, lòng bàn tay đã ướt sũng.
Ngũ giác dần dần mơ hồ, hướng máu sôi trào trong cơ thể càng lúc càng rõ ràng, một lớp đỏ mỏng dần lan dọc theo cổ lên má, Cố Lẫm mím thật chặt môi, gian nan duy trì tư thế đứng như thường.
Dược lực tới hùng hổ, từ lúc phát hiện cho đến lúc phát tác cùng lắm chỉ ngắn ngủn vài giây.
Anh không rảnh để suy nghĩ xem mình bị bỏ thuốc vào lúc nào, chỉ giữ để không bị các phóng viên xung quanh nhìn ra manh mối, anh đã tốn rất nhiều sức lực rồi, bây giờ việc cấp bách là, làm thể nào để thoát thân một cách thật tự nhiên.
Nhưng mà Cố Lẫm ngụy trang quá tốt, không riêng gì các phóng viên, mà ngay cả trợ lý của anh cùng nhóm bảo vệ bên ngoài, không có một ai phát hiện trạng thái của anh không ổn.
Cố Lẫm đã không có cách nào mở miệng, bất luận trả lời vấn đề gì của phóng viên, há mồm ra chỉ là tiếng thở dồn dập, anh miễn cưỡng bước ra một bước nhỏ, ánh mắt quét về phía trợ lý bên ngoài, đáng tiếc một phóng viên thấy chỗ trống lại bổ vào chen ngang, triệt để chặn mất tầm mắt của anh.