Rồi sau đó tỉnh dậy, Lâm Dư Tình đã thành song kim ảnh đế ở trong sách.
Sau khoảnh khắc mờ mịt, chỉ còn biết cười khổ.
Có lẽ anh thật sự không có mệnh của nhân vật chính, ngay cả xuyên vào sách rồi còn là vai phụ, lại còn phải tranh đấu gay gắt trên Tu La tràng vì một nam chủ ngây thơ, thậm chí cam nguyện buông tha bụi hoa, từ nay về sau nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biểu (ba ngàn con nước ta chỉ chọn một bầu).
Đáng tiếc cuối cùng làm chó cũng không được nhà ở, ngay cả khi đã được sắp đặt chính xác như thiết kế riêng làm nhân vật chính thì vẫn chỉ là kẻ bồi chạy cờ. Ngẫm lại thấy xót xa trong lòng.
Lâm Dư Tình tỉnh lại từ trong hồi ức, ấn diệt tàn thuốc, cuối cùng nhả một hơi khói thật dài.
Đến đâu hay đến đó đi, coi như vận mệnh của anh là ngàn năm diễn vai phụ, lần này, anh cũng muốn được làm chủ chính mình – muốn anh dựa theo nội dung nguyên tác tiếp tục làm một chiếc lốp xe dự phòng, mất trí vì một đóa tơ hồng vàng bình thường mà buông tha một khu rừng lớn?
Không có cửa.
※※※
Nghe thấy tiếng bước chân Lâm Dư Tình đã hoàn toàn đi xa, trong bóng tối chỗ ngoặt của hành lang, ánh mắt Chu Đồng nhìn chằm chằm Thương Hành rất phức tạp, sắc mặt rất là khó coi.
Cũng không biết người kia từ chỗ nào chui ra, rốt cuộc có lai lịch gì, mà không ngờ cũng có lúc bản thân nhìn nhầm, rõ ràng bề ngoài trông thanh thuần, kì thực đầy bụng toàn nước bẩn!
Chu Đồng vừa nhớ tới cảm xúc phập phồng vừa rồi, da mặt chảy xệ co rút dữ giội, gã hít sâu vào một hơi: “Vừa rồi, vì sao cậu không khai ra tôi?”
Ánh mắt Thương Hành hiền lành, không lạnh không nóng mà chỉ cười: “Viên đạn đã lên nòng mà chưa bắn mới là hữu dụng nhất.”
Chu Đồng suýt chút nữa bị nghẹn, không thể nói nữa, mí mắt run lên: “Đến tột cùng cậu là ai? Tôi đắc tội với cậu chỗ nào?”
Thương Hành xòe hai tay ra: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là một người mới muốn nếm thử sự phát triển của giới giải trí thôi, tôi yêu cầu cơ hội, anh muốn bảo toàn danh dự, và hãy nhớ kĩ giáo huấn lần này, đừng làm bậy nữa, anh nhìn đi, ba việc này đều hoàn mỹ, không phải là rất tốt sao?”
Chu Đồng ác nghiệt nói: “Bạn trẻ à, lá gan cậu lớn lắm, cậu không sợ tôi tìm người xử lí cậu sao?”
Thương Hành chậm rãi vươn tay phải ra, quơ quơ: “Lâm lão sư thật là một người tốt, không chỉ kí tên, còn đặc biệt để lại phương thức liên lạc, anh có thể xử lí tôi cùng với anh ta được không?"
Chu Đồng nghẹn lời không biết nói gì, thần sắc biến ảo một trận, mới bất đắc dĩ nói: “Được, xem như cậu lợi hại, tôi đây công nhận tài!”