Chương 21: Những cuộc gặp bất ngờ

Mặc dù có ý thức đè thấp thanh âm, nhưng cũng không giấu được tiếng cười đáng khinh ngập mỡ:

“Tiểu Thương ơi, chỉ cần em nghe lời anh Chu nói, làm cho anh Chu thoải mái, anh cam đoan sẽ mang đến cho em hợp đồng tốt nhất, cho em tài nguyên tốt nhất để ra mắt, được không?”

Thương Hành miễn cưỡng ngăn lại cánh tay không quy củ của đối phương, như một con thỏ trắng bị dọa sợ, hắn mở lớn con mắt đen tuyền:

“Chu tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói cái gì? Như vậy không được đâu, nếu không thì tôi đi ra ngoài trước, ngài tự chỉnh lý bản thân, được không?”

“Em giả bộ làm gì?” Chu Đồng có chút không kiên nhẫn nổi, một tay đẩy ngã hắn lên nắp bệ bồn cầu: “Không phải em cố ý dụ anh tới sao?”

Gã ưỡn bụng, hai tay xoa xoa phấn khích, tươi cười sấn đến: “Chẳng lẽ em không cảm thấy toàn thân nóng lên, cơ thể bủn rủn sao? Không có cảm giác muốn bắn ra? Đừng thẹn thùng, nói ra, để anh giúp em…”

Thương Hành suy yếu thở dốc, chà lau cái trán đầy mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn gã: “Ông bỏ thuốc vào rượu của tôi? Ông đã dùng thủ đoạn hạ tiện này dụ dỗ bao nhiêu người rồi?”

Chu Đồng: “Đừng nói khó nghe như vậy chứ, anh Chu có lòng tốt cho em cơ hội mà, người mới muốn ôm đùi anh đoạt cơ hội ra mắt còn phải xếp hàng dài đến mười dặm, anh nhìn trúng em là phúc phận của em, không phải em muốn không kí hợp đồng mà vẫn phất sao? Anh có thể cho em tất, chỉ cần… hề hề…”

Đôi môi khép mở trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thương Hành, đôi con mắt đen tuyền thuần lương, mỗi một chỗ đều khiến Chu Đồng hưng phấn đến đỏ hết cả người, bao lâu rồi mới gặp được cực phẩm vừa ý gã như vậy.

Gã rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, nhào vào đối phương thật mãnh liệt.

“Phanh”, một âm thanh vang lên, giống như tiếng vật nặng đập vào ván cửa, sau đó rơi xuống mặt sàn.

Trong gian phòng nhỏ, gã đàn ông trung niên thống khổ ôm bụng, cuộn mình thành một đoàn thịt mỡ, da mặt co rúm, run rẩy vươn ra một bàn tay chỉ vào mũi hung đồ: “Mày… Mày chán sống rồi! Lại dám đánh tao…”

Thương Hành cúi đầu nhìn xuống, phủ một cái bóng trên mặt sàn, nửa khuôn mặt hắn bị che đi trong bóng tối, hắn từ từ giơ điện thoại di động lên và nhấn nút phát lại ở giữa màn hình ——

Trên màn hình tràn ngập hình ảnh Chu Đồng háo sắc đáng khinh, đoạn đối thoại vừa rồi của hai người đã được ghi lại đầy đủ không lọt một câu.

Chu Đồng trừng to mắt, giống như vừa bị hất một chậu nước đá vào đầu, cảm giác say bay đi hơn một nửa, gã bùng nổ: “Cậu muốn thế nào? Không phải là cậu muốn hợp đồng sao? Tôi cho cậu ký, chuyện gì cũng từ từ, cậu xóa video trước…”

Thương Hành cất di động, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: “Không được, tôi chỉ tin giấy trắng mực đen, tôi cũng không phải là người tốt đâu, Chu tiên sinh, thỉnh ngài nhớ kỹ, đi đêm lắm có ngày gặp ma.”

Thương Hành mặc kệ gã đang kêu to, đẩy cửa phòng ra, bước qua gương mặt trắng bệch của đối phương, nhân tiện đi đến bồn rửa rửa tay.

Tấm gương trên tường không dính một hạt bụi, hắn đứng đối diện gương vuốt phẳng vạt áo cho khỏi nhăn, vặn tay nắm của nhà vệ sinh, trong chớp mắt, một bóng người to lớn đột nhiên rơi vào tầm nhìn của Thương Hành.

Người đàn ông kia chậm rãi tháo kính râm xuống, đôi mắt dài nhỏ xinh đẹp hiện ra, phảng phất mang theo ý cười tự nhiên, dưới đuôi mắt trái có một nốt nhỏ màu hồng, khi chuyên chú nhìn một người có vẻ như đưa theo ẩn tình, hấp dẫn không nói nên lời.

Thương Hành chậm rãi híp mắt lại, hai bên nhìn nhau một khắc, người này không biết đã đứng ở cửa bao lâu, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu rồi.

Tầm mắt Lâm Dư Tình xẹt qua vai hắn, chuyển một vòng vào phòng trong rồi mới thu hồi, lần thứ hai dừng ở trong mắt Thương Hành, khẽ cười một tiếng: “Xem ra, hình như cậu cũng không cần trợ giúp.”