Chương 10

“Cảm ơn các anh đã nói cho chúng tôi biết bên trong có vũ khí.” Lúc này, một người đàn ông tiến về phía ba người nhà Chu Bạch, cảm ơn chân thành, “À, tôi tên là Lý Hưng Đằng.”

“Không có gì đâu, thêm một người là có thêm một phần sức. Chỉ dựa vào chúng tôi thì chắc không giải quyết lũ ma thú này nhanh như thế được.” Chu Chính Bình cũng cười theo, “Tôi là Chu Chính Bình, đây là vợ tôi Đinh Thu Nhu và con gái tôi Chu Bạch.”

Cả hai người đều giữ thái độ vừa phải với Lý Hưng Đằng.

“Chỉ có ba người các anh trong lãnh địa này thôi sao?” Lý Hưng Đằng tiếp tục hỏi, trong ánh mắt thoáng nét dò xét.

Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của anh ta, lãnh địa thường sẽ có lãnh chúa mới phải, liệu có phải là một trong số họ không?

“Đúng vậy, chỉ có ba chúng tôi thôi. Chúng tôi là nhóm đầu tiên đến đây. Nhà chúng tôi vốn ở gần đây, may mắn nên không phải chịu khổ nhiều mà đã vào được lãnh địa.” Chu Chính Bình nói, trên mặt hiện vẻ may mắn khôn xiết, “À đúng rồi, các anh mới trở thành cư dân của lãnh địa này nên chắc chưa nhận lệnh bài thân phận đâu nhỉ? Khi nhận được lệnh bài rồi thì trên đầu sẽ có danh hiệu ‘cư dân của thôn Hy Vọng’, cũng có thể nhìn thấy chủng loại cũng như cấp bậc của ma thú.”

Nghe những lời sau đó của Chu Chính Bình, những người xung quanh đang nghe lén bắt đầu tiến về phía phủ lãnh chúa.

Chẳng mấy chốc, tất cả người trong lãnh địa đều có dòng chữ “cư dân của thôn Hy Vọng” trên đầu.

Là người đầu tiên đến do la tin tức từ Chu Chính Bình, Lý Hưng Đằng còn cố tình quay lại để kiểm tra bọn họ, sau khi đã chắc rằng cả ba đều có thân phận là cư dân thì cũng không còn chú ý đến họ nữa mà đi khắp lãnh địa để tiếp tục tìm hiểu.

Sau khi chắc chắn không bị nghi ngờ, cả gia đình nở nụ cười thoải mái, nghĩ thầm rằng từ giờ chỉ cần sống yên ổn như một người sống sót bình thường thôi!

*****

Sự xuất hiện của tốp người này đã khiến dân cư trong thôn tăng lên 21 người, và cũng làm không khí trong thôn náo nhiệt hơn hẳn. Chu Bạch đã treo thêm mười chiếc rìu sắt lên kệ và đồng thời tăng thêm 180 cái màn thầu.

Dù mua nguyên liệu từ cửa hàng hệ thống đắt hơn một chút, nhưng bán lại với giá gấp đôi cũng giúp Chu Bạch thu về con số đáng kể. Cuối cùng cô cũng nhận thấy được lợi ích khi đông dân cư.

Nhiều người sau khi gặm màn thầu xong thì bắt đầu tìm bừa một bãi đất trống trong lãnh địa để nghỉ ngơi.

Sau nửa ngày chạy trốn, không ai rảnh hơi bắt bẻ đến hoàn cảnh nữa.

Giờ đây bọn họ chỉ muốn nghỉ ngơi cho đã đời một lát, sắp xếp lại suy nghĩ và xác định con đường tiếp theo.