Chương 5

Quân Nguyên Thần vừa mới cởi bỏ quần áo bên người, chợt nghe thấy Bạch Cảnh Trần hô.

"Bên cạnh có một bộ để thay đồ, ngươi đưa quần áo bẩn cho ta."

"À, được."

Quân Nguyên Thần không biết như thế nào, có chút ngượng ngùng, bất quá vẫn là đem cởi xuống xiêm y treo ở trên bình phong.

"Nhớ đừng ngâm lâu quá, miệng vết thương đã bị ngâm rồi."

Bạch Cảnh Trần dặn dò xong, mới đi tới cánh cửa lớn ngồi xuống, một thân ảnh quen thuộc đã ở ngoài hàng rào, chắp tay sau lưng ngâm nga khúc nhạc không đứng đắn.

A a!

Bạch Cảnh Trần nhảy dựng lên, vội vàng hoảng hốt chạy vào nhà.

Không tốt không tốt!

Bạch Cảnh Trần hô vọt vào "Phòng tắm".

Quân Nguyên Thần đang ngâm ở trong nước, nước vừa vặn tràn đến trước ngực, rắn chắc cơ ngực bị nước ấm phất tới lay động, mặt nước dưới...

May mắn trong nước nóng có bỏ thêm thuốc, không trong suốt như vậy, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy màu da trắng nõn, nếu không phong cảnh phía dưới nước lờ mờ, bị Bạch Cảnh Trần nhìn không còn một mảnh.

Dù là xuân sắc nửa che nửa đậy này, cũng kí©h thí©ɧ mặt Bạch Cảnh Trần trong nháy mắt liền đỏ lên.

Hắn không rành chuyện nam nữ, chỉ biết là đẹp mắt chính là đẹp mắt, làm người ta mặt đỏ tới mang tai, lại dời không đượcánh mắt.

"Chẳng lẽ có sát thủ tìm tới?"

Quân Nguyên Thần thần sắc nghiêm nghị.

"Không, không phải, là sư phụ ta đã tới!"

"Vậy thì tốt, ngươi thường nói hắn là đệ nhất thần y trên đời, ta cũng sớm muốn bái kiến lão nhân gia."

"Hắn chưa chắc muốn gặp ngươi." Bạch Cảnh Trần hoang mang rối loạn nói, "Nếu bị sư phụ ta phát hiện, ta ở Dược Hương cốc giấu nam nhân thì xong rồi!"

Giấu nam nhân......

Quân Nguyên Thần châm chước mấy chữ này.

"Ngươi còn chưa nói cho ta biết tôn tính đại danh của sư phụ ngươi."

"Đại danh không biết, sư phụ gọi là sư phụ, nhưng hình như hắn có một danh hiệu không thể cho ai biết, tên là Biển... mười mấy?"

Biển Thập Tứ!

Trên mặt Quân Nguyên Thần hiện lên vẻ vui mừng.

Hơn nữa sư phụ ta ghét người đẹp.

"Hả? Vì sao?"

"Ta nào biết, ta đều nói hắn thần thần cằn nhằn." Bạch Cảnh Trần phỏng đoán, "Có thể hắn không cho phép người khác so với hắn đẹp mắt?"

Ách.

Bên ngoài đã có người đang hô, thanh âm vào nhà.

Bạch Cảnh Trần! Bạch Cảnh Trần!

Bạch Cảnh Trần trái phải không có chỗ chạy, phù phù một tiếng trực tiếp nhảy vào trong bồn tắm, cùng Quân Nguyên Thần bốn mắt nhìn nhau.

Ngươi......

Bạch Cảnh Trần che miệng hắn.

Xuỵt - - đừng nói chuyện, sư phụ ta so với sát thủ còn đáng sợ hơn.

Biển Thập Tứ vào nhà còn đang hô: "Bạch Cảnh Trần! Đại Bạch Tử, Tiểu Trần Tử, Tiểu Bạch Bạch, Tiểu Trần Trần......

Ai! Sư phụ, con ở đây!

Con còn ở đây à.

Giọng điệu giống như đang nói "con còn sống a.

Ta còn tưởng rằng một trận mưa trong núi phát hồng thủy cuốn ngươi đi, vài ngày không thấy bóng dáng, hại lão nhân gia ta lo lắng.

Bạch Cảnh Trần trên mặt khinh thường.

Nếu thật sự lo lắng, mấy ngày mới phát hiện không thấy người?

Ngươi bày bình phong ra làm gì?

Thanh âm đã tới gần.

Bạch Cảnh Trần vội hô: "Sư phụ, người chờ một chút, con đang tắm!"

Vậy thì quá tốt rồi, ngươi không ở nhà, không ai đun nước nóng cho ta, ta đã mấy ngày không tắm, vừa lúc để ta ngâm một chút, ngươi chà lưng cho ta."

"Không được...... Người đừng tới đây!"

"Vì sao? Xú tiểu tử, ngươi chê lão nhân gia ta bẩn?"

" tất nhiên không phải, nước bị con rửa bẩn, người muốn tắm rửa con lại đun một nồi nước nóng khác cho người!"

"Vậy quên đi, vẫn là về nhà tắm rửa cho tiện."Biển Thập Tứ than thở," Ai, con lớn rồi, biết xấu hổ rồi..."

Bạch Cảnh Trần thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng vậy đúng vậy, con đã lớn rồi, sao còn có thể tắm chung với sư phụ chứ?"

"Lớn rồi? "Biển Thập Tứ nghe xong không hài lòng," Ngươi lớn cái gì?"

"Ngươi có thể lớn bao nhiêu? Từ nhỏ sư phụ đã chà lưng cho ngươi......"

Khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Cảnh Trần sắp bốc khói.

"Sư phụ, người đừng nói nữa......"

Ha ha, nơi này chỉ có hai thầy trò chúng ta, sợ cái gì?

Bình thường hắn cùng sư phụ đối thoại, cũng như vậy không đứng đắn sao?

Bạch Cảnh Trần nhìn cũng không dám nhìn Quân Nguyên Thần.

Tim đập nhanh, lại cố nén nín thở lắng nghe động tĩnh Biển Thập Tứ.

Biển Thập Tứ đi lòng vòng trong phòng, hỏi: "Ngươi làm gì khiến cả phòng toàn mùi thuốc, còn nghiền nhiều thuốc như vậy, ừm, là trị thương..."

"Cái này...... con trượt chân trong núi, không cẩn thận làm rách da."

Vậy cũng không cần nhiều như vậy a, ngươi làm cơm ăn a?

Bạch Cảnh Trần tròn nói dối: "Mông cũng rách..."

"Hừ hừ."Biển Thập Tứ hừ một tiếng nói," "Tốt nhất là ngã hỏng."

"Sư phụ, người nói cái gì vậy?"

Bạch Cảnh Trần đã xấu hổ đến không còn mặt mũi.

Biển Thập Tứ dùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc: "Ta nói là may mắn không phải dã thú cắn, ngươi nghĩ cái gì vậy?"

“……”

"Nhiều băng gạc như vậy, ngươi bọc bánh chưng sao?" Biển Thập Tứ oán giận," Chậc, đồ đệ phá gia."

Biển Thập Tứ nghịch ngợm một hồi, lại chú ý tới bình phong.

Đồ nhi, xiêm y treo trên bình phong này là của ngươi sao?

Chết tiệt!

Quên đem xiêm y Quân Nguyên Thần treo ở trên bình phong thu lại.

"Cái này... là của con, làm sao vậy?"

Biển Thập Tứ ở bên ngoài nói thầm: "Chất liệu tốt như vậy, ta không nhớ rõ ta mua quần áo kiểu này cho ngươi a..."

Sư phụ ngài khi nào thì mua quần áo cho ta?

Thả, đánh rắm, ngươi là nghiệt đồ.

Tiếng Biển Thập Tứ càng lúc càng xa.

"Vậy ngươi mau tắm đi, vi sư lên trên núi đào một ít lá diếp cá trở về pha trà uống, gần đây luôn cảm thấy nóng trong người, cổ họng khô khốc ..."

Bạch Cảnh Trần đợi trong chốc lát, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cùng Quân Nguyên Thần bốn mắt nhìn nhau, gương mặt đỏ đã lan tràn đến dưới cổ. Cùng Quân Nguyên Thần da thịt dán, hắn chỉ cảm thấy huyết mạch nóng hổi.

Cổ họng Bạch Cảnh Trần rầm một tiếng.

Ách, cái kia, cái kia, ta đi ra ngoài trước, ngươi mau lau người đi, ta dẫn ngươi trốn trong hầm băng.

Vì sao a? Ta còn muốn đi bái kiến Biển Thập Tứ lão tiên sinh một chút......

"Ngươi nghe ta đi, bằng không ngươi chẳng những cái chân này trị không hết, cái chân kia cũng có thể què..."

Cả người Bạch Cảnh Trần ngập nước, vất vả đứng lên, chạy ra khỏi bồn tắm.

Nhanh chóng thay quần áo, khí huyết vẫn cuồn cuộn, khó có thể bình phục.

Quân Nguyên Thần cũng mặc quần áo sạch sẽ đi ra, Bạch Cảnh Trần thúc giục hắn, kéo tay hắn đi ra ngoài.

Vừa tới ngưỡng cửa, liền đυ.ng phải một cái đầy cõi lòng.

Bạch Cảnh Trần!

Biển Thập Tứ ngồi canh giữ ở ngoài cửa xông tới, tức giận đằng đằng.

Khí thế rất giống một kẻ bắt gian.

"Con dám lừa gạt vi sư, ta vừa tiến vào liền ngửi được cỗ mùi máu, một phòng mùi thuốc, vi sư ta vừa ngửi liền biết là trị ngoại thương!"

Bạch Cảnh Trần thầm nghĩ xong đời, chột dạ đá cánh cửa.

"Cứu người là bổn phận của thầy thuốc......"

"A a? Ngươi còn dám tranh luận?"

Biển Thập Tứ nhặt chổi lên muốn quất mông hắn, bị Quân Nguyên Thần chen ngang một cước, bảo vệ trước người.

Vãn bối Quân Nguyên Thần, bái kiến lão tiên sinh.

Quân Nguyên Thần dáng người thon dài, động tác tiêu sái lịch sự, tất cung tất kính.