Xấu Thì Sao? Nữ Phụ Thì Sao?

5.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Cô chỉ là một nhân viên bình thường thôi nhưng là sao ông trời lại "gai mắt" cô a. cho cô xuyên vào một bộ tiểu thuyết mà cô vừa đọc, nhưng mà cũng không cần cho cô thành nữ phụ xấu xí đáng ghét chớ?? …
Xem Thêm

Chương 7: Lâm Nghi có năng khiếu a
Gần đây không hiểu sao mà đám nam chính phụ cứ xum xoe bên cô mãi, thường xuyên đến Blue Blue tìm cô ‘trò chuyện’ a. Tuy hơi phiền nhưng chung quy vẫn tốt hơn là để cô buồn chán một mình ở cửa hàng.

Hôm nay Lãnh Ngạo Hàn đưa Lâm Nghi đến cửa hàng rồi cùng nhau ăn sáng. Hàn huyên vài câu cùng Lâm Nghi xong Lãnh Ngạo Hàn nuối tiếc phải rời đi, thấy vậy thôi chứ lúc ở công ty anh ta cũng không chán đâu. Vì sao hả, chính là do Lãnh Ngạo Hàn luôn dùng điện thoại chat với Lâm Nghi nên hầu như cả hai luôn nói chuyện dù anh có đang họp nha.(mỗ tác giả: kinh khủng a)

Dạ Vĩnh lúc rảnh rỗi luôn đến Blue Blue để gặp Lâm Nghi, thỉnh thoảng cũng hay khen cô may đồ đẹp nên làm Lâm Nghi cao hứng vô cùng. Cô cũng rất nhàn hạ mỗi ngày đều được ngắm mĩ nam rồi cùng họ nói chuyện phiếm vô cùng khoái hoạt.

Lâm Nghi dự định thiết kế vài mẫu đồ để may cho….. búp bê và gấu bông nên cô rất chuyên tâm nghiên cứu cách may cùng loại vải phù hợp cho từng chi tiết. Nhìn thấy những bộ đồ ấy rất đơn giản nhưng thật ra Lâm Nghi đã rất công phu mới hoàn thành được chúng nó, mỗi khi hoàn thành một bộ váy hay một cái áo Lâm Nghi luôn có cảm giác thành tụ.

Hôm nay Lâm Nghi định may một bộ váy cưới cho tiểu sa của cô nó chính là con búp bê mà cô yêu thích nhất hình dáng của nó như là phiên bản mini của cô vậy. hôm qua cô đã chuẩn bị đủ các vật liệu rồi hôm nay chỉ việc may thôi. Đang cẩn thận đính những hạt pha lê lên bộ váy thì bỗng nhiên Tề Vỹ xuất hiện trước mặt cô làm cô hết hồn.

“ hây…. Anh muốn hù chết emsao?Đi gì mà không có tiếng động gì hết.” thấy cô gái nhỏ giật mình Tề Vỹ mỉm cười ra giọng an ủi.

“ khụ khụ…. Xin lỗi em. A em đang làm gì đó?”. Lâm Nghi liếc anh một cách ‘thâm tình” rồi tiếp tục làm tiếp công việc.

“ anh không thấy sao còn hỏi nha.” Tề Vỹ ngượng ngùng cười một cái rồi nhìn bộ váy cưới nhỏ mà Lâm Nghi sắp hoàn thành. Phải công nhận những bộ váy cô may cho những thú bông cùng búp bê vô cùng tinh tế và đẹp, mỗi chi tiết cô cũng làm rất tốt nhìn vào làm người ta muốn mặc thử. Hôm trước anh thấy cô may một bộ vest cho búp bê nam trông rất đẹp không thua những bộ đồ của anh chút nào.

“ hazzz…… cuối cùng cũng xong rồi” Lâm Nghi bỗng la lên một tiếng rồi cầm ‘kiệt tác’ xoay qua Tề Vỹ khoe khoang.

“ anh thấy thế nào? Đẹp không?”. Nghe thấy Lâm Nghi hỏi Tề Vỹ tỉ mỉ đánh giá bộ váy. Từ bụng trở lên của bộ váy được phủ một lốp vải ren trắng, cổ áo xẻ chữ V phần thân váy được đính những viên pha lê nhỏ bé màu tím trong rất đẹp mắt.

“ hưm….. rất đẹp. anh thấy xem ra em cũng có năng khiếu về phương diện này nha”. Nghe được lời khen ngợi lòng Lâm Nghi rất vui vẻ cười típ cả mắt làm người nào đó ngẩn ngơ nhìn. Cười xong cô cẩn thận thay bộ váy cho tiểu sa của cô mặc, chỉnh lại tóc tai cùng phụ kiện cho tiểu sa Lâm Nghi liền đem nó ra tủ kiến trưng bày.

“ Tiểu Nghi em không nghĩ bản thân sẽ trở thành nhà thiết kế thời trangsao?Anh thấy em rất có năng khiếu đó, hay là em thử xem”. Lâm Nghi cũng rất muốn nhưng là chưa có cơ hội nhân dịp này hay là cô suy nghĩ lại xem nha.

Buổi tối cô hẹn ba người Lãnh Ngạo Hàn, Dạ Vĩnh, Tề Vỹ ra blue moon. Giờ đây ở một góc của bar có bốn người ba nam một nữ, nam thì tuấn mĩ yêu nghiệt nữ thì đáng yêu tinh tế như búp bê.

“ Nghi Nghi em hẹn bọn anh ra là có chuyện gìsao?” Lãnh Ngạo Hàn mở lời hỏi Lâm Nghi.

“ thật ra hôm nay em hẹn mọi người ra là để hỏi ý kiến mọi người một việc”. ba đại nam nhân chăm chú nhìn Lâm Nghi chờ cô đưa ra vấn đề.

“ e hèm….. chuyện là như vầy, em tốt nghiệp nghành thiết kế thời trang vào năm ngoái nhưng là cảm thấy bản thân không có năng khiếu nên đành gác lại việc tiến triển sự nghiệp. Nhưng thời gian gần đây đột nhiên em cảm thấy bản thân cũng có một chút năng khiếu về phương diện này nên em muốn…. làm nhà thiết kế thời trang… mọi người thấy thế nào?” Lâm Nghi bâng khoăn nhìn ba người đàn ông trước mặt. Cả ba người họ điều là tổng giám đốc chủ tịch có tiếng trên thương trường họ phát triển rất nhiều nghành trong đó có thời trang nên cô muốn hỏi ý kiến họ.

“ anh thấy em rất có tài năng hay là em đến công ty anh làm nhà thiết kế đi” Dạ Vĩnh đưa ra kết luận của anh.

“ anh cũng có công ty thời trang, em đến làm chỗ anh đi” Lãnh Ngạo Hàn tức tối tại sao phải làm ở chỗ hắn ta anh cũng có vậy. Nhìn thấy Lãnh Ngạo Hàn và Dạ Vĩnh tranh giành Tề Vỹ thở dài anh cũng có phát triển sự nghiệp bạch đạo nhưng là chủ yếu vẫn là hắc đạo nên không thể giành được. Hay là…..

“ hay cả bốn chúng ta lập một nhãn hiệu thời trang riêng cho Lâm Nghi làm chủ, ba người chúng ta làm cổ đông” Tề Vỹ đưa ra ý kiến cực kì tốt không phải tranh cãi.

“ nhưng mà …… em sợ bản thân không gánh vác nổi” Lâm Nghi e ngại bản thân không đủ khả năng để điều hành một công ty.

“ không đâu, anh tin tưởng ở em” Tề Vỹ lên tiếng ủng hộ.

“ phải đó em không phải lo còn có bọn anh mà công ty chắc chắn không bị lỗ sạch đâu” Lãnh Ngạo Hàn cũng hết sức ủng hộ cô dù sao có lỗ sạch cũng không mấy ảnh hưởng anh miễn cô vui là được.

“ ừm đúng đó tiểu Nghi” Dạ Vĩnh cũng tiếp lời.

“ quyết định vậy đi việc mở công ty bọn anh sẽ lo liệu còn em hãy thiết kế một bộ sưu tập chuẩn bị mở màn cho công ty mới của chúng ta”Tề Vỹ cất lời quyết định.

Từ sau hôm đó Lâm Nghi liền vùi đầu thiết kế hiện giờ cô lấy màu tím và xanh lam làm hai màu chủ đạo cho toàn bộ sưu tập. Đang loay hoay thiết kế thì cô nhận được điện thoại của Tề Vỹ anh nói là sẽ thu mua một công ty thời trang thay vì thành lập một công ty mới như thế sẽ dễ dàng cho cô hơn. Anh gọi hỏi cô xem nên đặt tên cho công ty mới là gì, nhưng cô chưa kịp nghĩ nên đành hẹn anh vài hôm nữa sẽ gọi lại cho anh.

Suy nghĩ vài ngày cuối cùng Lâm Nghi quyết định đặt tên là ‘ BLUE MOON’ ha thật ra cô rất ấn tượng với cái tên của bar Blue Moon nên cô nghĩ đặt cái tên này cho công ty mới cũng không tồi nha.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

CHƯƠNG 7: LÂM NGHI CÓ NĂNG KHIẾU A

Gần đây không hiểu sao mà đám nam chính phụ cứ xum xoe bên cô mãi, thường xuyên đến Blue Blue tìm cô ‘trò chuyện’ a. Tuy hơi phiền nhưng chung quy vẫn tốt hơn là để cô buồn chán một mình ở cửa hàng.

Hôm nay Lãnh Ngạo Hàn đưa Lâm Nghi đến cửa hàng rồi cùng nhau ăn sáng. Hàn huyên vài câu cùng Lâm Nghi xong Lãnh Ngạo Hàn nuối tiếc phải rời đi, thấy vậy thôi chứ lúc ở công ty anh ta cũng không chán đâu. Vì sao hả, chính là do Lãnh Ngạo Hàn luôn dùng điện thoại chat với Lâm Nghi nên hầu như cả hai luôn nói chuyện dù anh có đang họp nha.(mỗ tác giả: kinh khủng a)

Dạ Vĩnh lúc rảnh rỗi luôn đến Blue Blue để gặp Lâm Nghi, thỉnh thoảng cũng hay khen cô may đồ đẹp nên làm Lâm Nghi cao hứng vô cùng. Cô cũng rất nhàn hạ mỗi ngày đều được ngắm mĩ nam rồi cùng họ nói chuyện phiếm vô cùng khoái hoạt.

Lâm Nghi dự định thiết kế vài mẫu đồ để may cho….. búp bê và gấu bông nên cô rất chuyên tâm nghiên cứu cách may cùng loại vải phù hợp cho từng chi tiết. Nhìn thấy những bộ đồ ấy rất đơn giản nhưng thật ra Lâm Nghi đã rất công phu mới hoàn thành được chúng nó, mỗi khi hoàn thành một bộ váy hay một cái áo Lâm Nghi luôn có cảm giác thành tụ.

Hôm nay Lâm Nghi định may một bộ váy cưới cho tiểu sa của cô nó chính là con búp bê mà cô yêu thích nhất hình dáng của nó như là phiên bản mini của cô vậy. hôm qua cô đã chuẩn bị đủ các vật liệu rồi hôm nay chỉ việc may thôi. Đang cẩn thận đính những hạt pha lê lên bộ váy thì bỗng nhiên Tề Vỹ xuất hiện trước mặt cô làm cô hết hồn.

“ hây…. Anh muốn hù chết emsao?Đi gì mà không có tiếng động gì hết.” thấy cô gái nhỏ giật mình Tề Vỹ mỉm cười ra giọng an ủi.

“ khụ khụ…. Xin lỗi em. A em đang làm gì đó?”. Lâm Nghi liếc anh một cách ‘thâm tình” rồi tiếp tục làm tiếp công việc.

“ anh không thấy sao còn hỏi nha.” Tề Vỹ ngượng ngùng cười một cái rồi nhìn bộ váy cưới nhỏ mà Lâm Nghi sắp hoàn thành. Phải công nhận những bộ váy cô may cho những thú bông cùng búp bê vô cùng tinh tế và đẹp, mỗi chi tiết cô cũng làm rất tốt nhìn vào làm người ta muốn mặc thử. Hôm trước anh thấy cô may một bộ vest cho búp bê nam trông rất đẹp không thua những bộ đồ của anh chút nào.

“ hazzz…… cuối cùng cũng xong rồi” Lâm Nghi bỗng la lên một tiếng rồi cầm ‘kiệt tác’ xoay qua Tề Vỹ khoe khoang.

“ anh thấy thế nào? Đẹp không?”. Nghe thấy Lâm Nghi hỏi Tề Vỹ tỉ mỉ đánh giá bộ váy. Từ bụng trở lên của bộ váy được phủ một lốp vải ren trắng, cổ áo xẻ chữ V phần thân váy được đính những viên pha lê nhỏ bé màu tím trong rất đẹp mắt.

“ hưm….. rất đẹp. anh thấy xem ra em cũng có năng khiếu về phương diện này nha”. Nghe được lời khen ngợi lòng Lâm Nghi rất vui vẻ cười típ cả mắt làm người nào đó ngẩn ngơ nhìn. Cười xong cô cẩn thận thay bộ váy cho tiểu sa của cô mặc, chỉnh lại tóc tai cùng phụ kiện cho tiểu sa Lâm Nghi liền đem nó ra tủ kiến trưng bày.

“ Tiểu Nghi em không nghĩ bản thân sẽ trở thành nhà thiết kế thời trangsao?Anh thấy em rất có năng khiếu đó, hay là em thử xem”. Lâm Nghi cũng rất muốn nhưng là chưa có cơ hội nhân dịp này hay là cô suy nghĩ lại xem nha.

Buổi tối cô hẹn ba người Lãnh Ngạo Hàn, Dạ Vĩnh, Tề Vỹ ra blue moon. Giờ đây ở một góc của bar có bốn người ba nam một nữ, nam thì tuấn mĩ yêu nghiệt nữ thì đáng yêu tinh tế như búp bê.

“ Nghi Nghi em hẹn bọn anh ra là có chuyện gìsao?” Lãnh Ngạo Hàn mở lời hỏi Lâm Nghi.

“ thật ra hôm nay em hẹn mọi người ra là để hỏi ý kiến mọi người một việc”. ba đại nam nhân chăm chú nhìn Lâm Nghi chờ cô đưa ra vấn đề.

“ e hèm….. chuyện là như vầy, em tốt nghiệp nghành thiết kế thời trang vào năm ngoái nhưng là cảm thấy bản thân không có năng khiếu nên đành gác lại việc tiến triển sự nghiệp. Nhưng thời gian gần đây đột nhiên em cảm thấy bản thân cũng có một chút năng khiếu về phương diện này nên em muốn…. làm nhà thiết kế thời trang… mọi người thấy thế nào?” Lâm Nghi bâng khoăn nhìn ba người đàn ông trước mặt. Cả ba người họ điều là tổng giám đốc chủ tịch có tiếng trên thương trường họ phát triển rất nhiều nghành trong đó có thời trang nên cô muốn hỏi ý kiến họ.

“ anh thấy em rất có tài năng hay là em đến công ty anh làm nhà thiết kế đi” Dạ Vĩnh đưa ra kết luận của anh.

“ anh cũng có công ty thời trang, em đến làm chỗ anh đi” Lãnh Ngạo Hàn tức tối tại sao phải làm ở chỗ hắn ta anh cũng có vậy. Nhìn thấy Lãnh Ngạo Hàn và Dạ Vĩnh tranh giành Tề Vỹ thở dài anh cũng có phát triển sự nghiệp bạch đạo nhưng là chủ yếu vẫn là hắc đạo nên không thể giành được. Hay là…..

“ hay cả bốn chúng ta lập một nhãn hiệu thời trang riêng cho Lâm Nghi làm chủ, ba người chúng ta làm cổ đông” Tề Vỹ đưa ra ý kiến cực kì tốt không phải tranh cãi.

“ nhưng mà …… em sợ bản thân không gánh vác nổi” Lâm Nghi e ngại bản thân không đủ khả năng để điều hành một công ty.

“ không đâu, anh tin tưởng ở em” Tề Vỹ lên tiếng ủng hộ.

“ phải đó em không phải lo còn có bọn anh mà công ty chắc chắn không bị lỗ sạch đâu” Lãnh Ngạo Hàn cũng hết sức ủng hộ cô dù sao có lỗ sạch cũng không mấy ảnh hưởng anh miễn cô vui là được.

“ ừm đúng đó tiểu Nghi” Dạ Vĩnh cũng tiếp lời.

“ quyết định vậy đi việc mở công ty bọn anh sẽ lo liệu còn em hãy thiết kế một bộ sưu tập chuẩn bị mở màn cho công ty mới của chúng ta”Tề Vỹ cất lời quyết định.

Từ sau hôm đó Lâm Nghi liền vùi đầu thiết kế hiện giờ cô lấy màu tím và xanh lam làm hai màu chủ đạo cho toàn bộ sưu tập. Đang loay hoay thiết kế thì cô nhận được điện thoại của Tề Vỹ anh nói là sẽ thu mua một công ty thời trang thay vì thành lập một công ty mới như thế sẽ dễ dàng cho cô hơn. Anh gọi hỏi cô xem nên đặt tên cho công ty mới là gì, nhưng cô chưa kịp nghĩ nên đành hẹn anh vài hôm nữa sẽ gọi lại cho anh.

Suy nghĩ vài ngày cuối cùng Lâm Nghi quyết định đặt tên là ‘ BLUE MOON’ ha thật ra cô rất ấn tượng với cái tên của bar Blue Moon nên cô nghĩ đặt cái tên này cho công ty mới cũng không tồi nha.

Thêm Bình Luận