"Mạt Nhi cô nương. . . . . ." Hạ thái y vừa mới mở miệng liền khiến cho Lý Mạt Nhi tràn đầy bất đắc dĩ lên tiếng ngắt lời.
"Ngài cứ gọi ta là Mạt Nhi là được rồi, tuổi của ta có khi cũng chỉ bằng với cháu gái ngài mà thôi." Nàng sao có thể không biết xấu hổ để cho lão nhân gia xưng hô với nàng quá mức cung kính như vậy chứ.
"Được, được, Mạt Nhi Mạt Nhi. . . . . . Sau này lão phu cứ gọi ngươi như vậy nhé." Hạ thái y cực kỳ vui mừng một hơi đồng ý.
"Vậy ta có thể gọi người là Hạ gia gia được không?" Thái y thái y gọi như vậy rất không thuận miệng nha!
"Đương nhiên là có thể!" Hạ thái y mừng rỡ khôn xiết, ngay cả miệng cũng muốn toét đến tân mang tai luôn rồi.
Mọi người nhìn thấy Lý Mạt Nhi và Hạ thái y ở cùng một chỗ nói chuyện hòa thuận như vậy, thì từng người cũng nhanh chóng nói ra tên của mình, đối với nàng rất là thân thiết, đặc biệt là mấy vị thiếu niên cùng tuổi với nàng, trong chốc lát mọi người đều đã thân thiện hòa đồng với nàng rồi.
"Vậy bây giờ chúng ta lập tức bắt đầu đi, ta nghĩ không cần tới một canh giờ thì có thể dạy xong rồi." Nàng cũng không quên hiện tại là nàng tới dạy những người này.
"Mạt Nhi, loại y thuật này là ngươi học được từ nơi nào vậy? Lão phu đã đi du ngoạn khắp nước Vị nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy được." Sắc mặt trước sau vẫn luôn giữ vững bình tĩnh của Hạ thái y hiện lên tò mò.
"Cái này sao. . . . . ." Khuôn mặt tươi cười của Lý Mạt Nhi trong nháy mắt lập tức cứng ngắc.
Hỏng bét! Nàng không nghĩ tới Hạ thái y sẽ đột ngột hỏi như vậy, hiện tại nàng phải trả lời như thế nào đây?
"Ách, cái này là ta được láng giềng gợi ý cho. . . . . ." X! Nàng hiện tại là đang nói cái gì vậy?
"Láng giềng?" Mọi người chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nàng.
"Chính là. . . . . . Chính là hàng xóm của ta có nuôi một con gà mái! Cả nhà đều phải dựa vào trứng của con gà mái này để lấp đầy miệng. Nhưng mà có một ngày. . . . . . Có một ngày con gà mái này đột nhiên không còn nhúc nhích nữa, vị đại thúc láng giếng kia của ta gấp đến độ đối với gà mái vừa đập vừa đánh, dù sao thì cách làm của hắn với cách làm của ta đối với Hoàng Thượng cũng không sai biệt lắm, không ngờ con gà mái này liền sống lại, bây giờ vẫn còn sống rất vui vẻ đó!" Nói xong, Lý Mạt Nhi chỉ cảm thấy toàn thân đã đổ mồ hôi hột.
Hi vọng cái chuyện xưa rách nát này có thể lừa gạt được những người này, nàng đã nỗ lực hết sức rồi!
"Vậy đại thúc kia cũng cùng với gà mái hôn. . . . . . hôn. . . . . ." Sắc mặt của người thiếu niên kia vừa trắng vừa đỏ, nhìn dáng dấp cũng biết là hắn nghĩ sai lệch.
Gò má của Lý Mạt Nhi cũng theo đó mà nóng lên, xấu hổ trách mắng: "Hôn gì chứ? Cái đó gọi là hô hấp nhân tạo! Là vì muốn cứu mạng! Đại thúc mới phải đem không khí truyền vào cho con gà đó! Cho nên ta liền đem mình làm giống như đại thúc, đem Hoàng Thượng xem như gà. . . . . ."
"Xem Hoàng Thường giống như gà!" Mọi người đồng thời mạnh mẽ hít vào một ngụm khí lạnh.
"Khụ!" Ai da! Nàng không nhịn được thật sự rất muốn cười!
"Thật lớn mật, lại dám xem Trẫm giống như gà?" Một câu nói đột nhiên vang lên ngay sau lưng Lý Mạt Nhi. Có thể nói chuyện lớn tiếng như vậy còn có thể là ai?
Nàng cảm thấy trái tim của mình giống như đang đập thình thịch thình thịch thật nhanh, toàn bộ lượng máu trong người giống như trong nháy mắt đều sôi trào.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, đối diện với gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, hô hấp của nàng giống như cũng đang ngừng lại ngay tại lúc đó, cả người không thể động đậy.
Nàng chỉ có thể dùng ánh mắt hơi phiếm hồng đang nóng lên, tham lam quan sát nam tử mặc một thân trang phục tơ lụa màu đỏ mận ở trước mắt.
Giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình hắn, khiến cho nàng chỉ muốn mãi mãi nhìn hắn như vậy, một khắc cũng không thể dời mắt.
Lúc này nam tử kia trên mặt vẫn còn hiện lên một chút tái nhợt vậy mà cũng giống như nàng không hề nhúc nhích, hai tay chắp ở sau lưng, cười như không cười ngắm nhìn nàng.
Hiên Viên Sơ và Lý Mạt Nhi không nói một câu, khiến cho tất cả mọi người trong Thái Y Viện cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn, lúc này, Phúc Tổng quản đứng ở bên cạnh Hoàng Đế mới chậm nửa nhịp kêu lên ——
"Hoàng Thượng giá lâm."
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp bước vào trong sân Thái Y Viện.
Hoàng Đế Hiên Viên Sơ dẫn đầu đi ở phía trước, bên tay phải cũng chính là tổng quản nội đình Phúc Toàn, sau đó hắn đặc biệt cho phép Lý Mạt Nhi đi ở bên tay trái của hắn.
Hừ! Mới vừa rồi quá mức vui vẻ lại trêu chọc uy phong của Hoàng Đế rồi!
Lý Mạt Nhi trong lòng hừ lạnh, nhưng ánh mắt lại len lén nhìn trộm nam nhân ở bên cạnh.
Sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều rồi. . . . . .
"Yên tâm, Trẫm đã hoàn toàn bình phục." Hiên Viên Sơ đột nhiên mở miệng.
Hắn cố gắng đè nén giọng nói xuống mức thấp nhất, nhưng vẫn đủ để truyền hết trọn vẹn câu nói vào trong tai Lý Mạt Nhi. Chính Hiên Viên Sơ cũng không biết được tại sao chỉ cần một ánh mắt lo lắng của nàng, cũng sẽ khiến cho trái tim hắn hết sức khẩn trương.
Giống như cảm giác đắc ý hả hê khi đánh thắng trận.
Nhớ tới hôm đó ra lệnh đánh nàng, trong lòng hắn vẫn còn rất hối hận. Lúc đó đều là vì thể diện cho nên mới không nhịn được mà ra lệnh đánh nàng. Không ngờ tới lúc hắn trúng độc ngược lại trong họa được phúc, nghe Phúc Tổng quản nói lại, hôm đó nàng gấp đến mức muốn khóc, hơn nữa còn thi triển một loại y thuật kỳ lạ mới có thể kéo hắn từ Quỷ Môn Quan trở về.
Hắn đối với y thuật kỳ lạ kia đương nhiên cũng có hứng thú, nhưng mà khiến cho hắn để ý vẫn là phản ứng của nàng, rõ ràng nàng không có hận hắn, nhưng sau đó nàng lại là mặc cho Phúc tổng quản tam thôi tứ thỉnh ( ba lần bốn lượt mời tới ) cũng không chịu trở lại bên cạnh hắn, xem ra có lẽ là nàng vẫn còn đang giận hắn.
Hắn đương nhiên sẽ không để cho nàng tránh hắn suốt cả đời, cho nên lúc vừa mới nghe được tin mật báo nói nàng sẽ đến Thái Y Viện để truyền dạy y thuật kỳ lạ kia, hắn không nói hai lời lập tức bãi giá tới nơi này.
Hắn không biết lúc nhìn thấy hắn trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ biết sự rung động trong lòng hắn đã vượt xa mong đợi.
Chỉ mới mấy ngày không thấy nàng, hắn lại có cảm giác giống như đã trải qua mấy đời người, khiến cho hắn sinh ra một cỗ kích động muốn ôm nàng vào trong ngực thật chặt. Nhưng mà hắn phải nhẫn nại, chỉ sợ lại nhìn thấy một chút xíu chán ghét trên khuôn mặt của nàng thêm lần nữa.
Chưa từng có một nữ tử nào khiến cho hắn để ý như vậy. . . . . .
"Ai lo lắng cho ngươi chứ?" Lý Mạt Nhi dùng sức trừng mắt liếc hắn một cái rồi mới xoay mặt đi.
Hiện tại nàng cũng không sợ lại bị hắn bắt đi đánh mười mấy cái đại bản nữa, nếu có bản lãnh hắn liền vong ân phụ nghĩa đánh chết cái ân nhân cứu mạng như nàng thử xem!
"Chính là ngươi." Hắn mặt không biến sắc ngang nhiên đề cập lại vấn đề một chút, trong lòng mừng thầm vì nàng đã thả lỏng phòng vệ phản ứng như bình thường.
"Ngươi bớt chảnh chọe đi! Ta ai không lo lắng, lo lắng cho ngươi làm gì chứ? !" Nàng tặng cho hắn một khuôn mặt mỉm cười giả dối.
"Bởi vì Trẫm trúng độc, thiếu chút nữa là chết, ngươi không phải là còn gấp đến mức khóc lên sao?" Hắn nói xong còn rất hài lòng dương dương đắc ý, khiến cho khuôn mặt đỏ ửng của Lý Mạt Nhi thiếu chút nữa là đổi thành màu đen.
Nàng hung dữ dùng ánh mắt nhọn như dao khoét trên người Phúc tổng quản đang đứng ở bên kia giả bộ nhìn trời.
Ngọn nguồn mọi chuyện đúng là do cái tên vuốt mông ngựa này tiết lộ ra mà!
"Ai nói ta khóc là vì lo lắng cho ngươi? Ta đây, vào thời điểm kích động cũng sẽ rơi nước mắt, bản thân ta cũng cảm thấy…
Ta ngàn vạn lần đều quá tốt! Hơn nữa, ta đã sớm biết ngươi sẽ không chết, ta cần gì phải lo lắng chứ?"
"Hả? Ngươi đã sớm biết Trẫm sẽ không chết?" Trên khuôn mặt điển trai của Hiên Viên Sơ tràn đầy hứng thú.
"Đương nhiên rồi!" Nàng cười hắc hắc hai tiếng, rồi mới nói tiếp: "Chưa từng nghe qua câu tai họa lưu lại ngàn năm à!"
"Hít....ít...t!" Phía sau vang lên từng trận hít không khí khiến cho Lý Mạt Nhi ngay tại chỗ liếc mắt nhìn lại.
Thì ra là những người này đều ở đây nghe lén!
"Ý của ngươi là, Trẫm chính là tai họa lọt lưới sao?" Hiên Viên Sơ không nhanh không chậm hỏi lại.
Ngay lúc đó, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Nguy rồi! Lời nói này của nàng đã vượt phép tắc quá mức rồi, ngộ nhỡ nam nhân này thật sự vong ân phụ nghĩa trở mặt nhanh như lật sách, liền bắt nàng kéo ra đánh cho gần chết thì sao?
"Cái người này ngươi tại sao lại chọn trúng chỗ không tốt trong lời nói để nghe chứ? Ta là đang nói ngươi có thể sống lâu trăm tuổi nha " Hai tròng mắt đen láy của Lý Mạt Nhi không ngừng xoay tròn, bày ra bộ dáng hết sức vô tội.
Nàng cũng không muốn cái mông lại nở hoa nữa đâu!
"Thật?" Đỉnh lông mày của hắn nhếch lên.
"Thật." Nàng ra sức gật đầu.
"Vậy thì tốt, Trẫm thích cách nói này của ngươi, chỉ là nếu như. . . . . ." Hiên Viên Sơ kéo dài đoạn cuối, bỗng chốc cúi đầu xuống thấp, thổi hơi ở bên lỗ tai nàng."Nếu như ngươi có thể cùng với Trẫm sống lâu trăm tuổi thì tốt hơn."
"Hít....ít...t!" Lúc này cuối cùng cũng tới lượt Lý Mạt Nhi hít không khí.
Nàng vỗ vỗ lỗ tai, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng lên, giống như bị lửa đốt làm bị thương.
Nam nhân này có phải là ăn vào một bụng độc dược, độc tính quá mạnh nên xuyên thấu lên đầu luôn rồi hay không? Tại sao hiện tại lại trở nên tà khí. . . . . . như vậy?
Hiên Viên Sơ nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng tràn đầy hoài nghi, vậy mà lại muốn bắt lấy tiểu cô nương này kéo vào trong ngực, không bao giờ muốn buông ra nữa, cái ý nghĩ này khiến cho hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng mang theo một chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ y thuật kỳ lạ của nàng không chỉ cứu mạng hắn, mà còn có thể khống chế được con tim của hắn?
"Mạt Nhi cô nương, bây giờ chúng ta nên bắt đầu thôi." Hạ thái y giống như là cuối cùng cũng không nhịn được nữa mới đứng ra nói chuyện.
"Đúng rồi, thậm chí lại quên mất cả chuyện đứng đắn." Tất cả đều chỉ có thể trách cái tên nam nhân không đứng đắn này!
Lý Mạt Nhi oán thầm Hiên Viên Sơ, sau đó mới xoay người lại đối diện với nhóm đại phu bên phía Hạ thái y.
"Như vậy đi, các ngươi cứ hai người một tổ, vừa nhìn vừa học." Nàng vỗ tay một cái, tập trung sự chú ý của mọi người.
Thái Y Viện đã sớm đặt một chiếc ghế đệm thật thoải mái ở dưới mái hiên, để cho Hiên Viên Sơ có thể thoải mái ngồi ở dưới mái hiên nhìn Lý Mạt Nhi dạy học.
"Được!" Hạ thái y gật đầu một cái, nhanh chóng cùng với vị thái y xấp xỉ tuổi mình ở bên cạnh lập thành một tổ.
"Vậy còn ta thì sao? Nơi này lại không có Annie. . . . . ." Lý Mạt Nhi gãi đầu tự lẩm bẩm.
"Ta với ngươi một tổ, được không?" Một người thiếu niên bước lên phía trước, bộ dáng xấu hổ.
Lý Mạt Nhi nhận ra người thiếu niên này tên là Thanh Chí, nhìn thoáng qua chính là một loại bạch diện thư sinh hiền lành trung thực, hiện tại hiển nhiên là chỉ còn sót lại một mình hắn.
"Dĩ nhiên là được!" Nàng hướng về phía hắn lộ ra hai hàm răng trắng, không ý thức được cử động này đã khiến cho sắc mặt của Hiên Viên Sơ ở dưới mái hiên trong nháy mắt xanh tái hết nửa bên.
Không cần nóng vội, hắn nhịn!
"Vậy bây giờ ta phải làm gì?" Thanh Chí hỏi.
"Ách, trước tiên phải ủy khuất ngươi nằm xuống trên mặt đất. Các ngươi cũng thế, một người trong đó phải nằm xuống." Lý Mạt Nhi nhìn về phía nhóm người đã chia thành hai người một tổ nói ra chỉ thị.
Đợi những người phải nằm đều đã nằm ngang hết, lúc này Lý Mạt Nhi mới bắt đầu một bên nói khẩu lệnh một bên làm động tác, chuẩn bị đem tất cả những bước thực hiện và yêu cầu trọng yếu trong thủ thuật hồi sinh tim – phổi tỉ mỉ truyền thụ từng cái một cho mọi người biết.
Tất cả lớn nhỏ trong Thái Y Viện đều rất nghiêm túc, Hiên Viên Sơ đứng ở bên cạnh thấy thế cũng không chớp mắt, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của nàng sờ lên l*иg ngực của vị thiếu niên kia. . . . . .
Sau đó, sắc mặt Hiên Viên Sơ ở bên kia cũng xanh tái đi.
Hắn chạm vào nàng, nàng liền đạp hắn, bây giờ nàng lại ở trước mặt hắn chủ động chạm vào nam nhân khác?
"Hoàng Thượng, chẳng lẽ Người không muốn xem thử ngày đó Mạt Nhi cô nương cứu Người như thế nào sao?" Lời nói của Phúc tổng quản thành công áp chế trận lôi đình sắp bùng nổ của Đế Vương.
Được, hắn tiếp tục nhịn!
Hiên Viên Sơ nghiến răng nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên l*иg ngực của thiếu niên kia, người kia hiển nhiên là một chút cũng không chú ý tới hắn, đôi tay nhỏ bé trắng nõn ngọc ngà kia một tay sờ sờ l*иg ngực của vị thiếu niên kia, một tay lại vỗ vỗ bả vai của vị thiếu niên kia, cuối cùng lại đem mặt tiến tới gần khóe miệng của vị thiếu niên kia . . . . . .
Thiếu niên đỏ mặt.
"Hoàng Thượng! Đại cục làm trọng! Đại cục làm trọng!" Phúc tổng quản hoảng sợ vừa nhìn Hoàng Đế đứng ngồi không yên vừa nhìn Lý Mạt Nhi.
Chờ nha đầu này dạy xong, cái mạng già này của hắn chắc cũng không giữ nổi nữa rồi!
"Đây là cách kiểm tra xem bệnh nhân có còn hô hấp, nhịp tim và ý thức hay không, nếu như không có, vậy chúng ta cần nhanh chóng tiến hành bước kế tiếp." Lý Mạt Nhi hiếm khi nghiêm túc như vậy, đây đều là bởi vì liên quan tới mạng người!
"Sau đó tìm một điểm ở chính giữa l*иg ngực của bệnh nhân. . . . . ." Đầu ngón tay của nàng gõ nhẹ trên ngực của Thanh Chí, không hề chú ý tới toàn bộ khuôn mặt của Thanh Chí đều đã đỏ ửng giống như Quan công.
"Rồi sau đó lấy tay của các ngươi giống như ta vậy đặt lên. . . . . ." Nàng đứng thẳng người, bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết đè lên vạt áo màu đen của Thanh Chí, sự tương phản của màu sắc khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng chói mắt.
"Cái này cũng giống như là một loại hỗ trợ xoa bóp tim, chỉ là tốc độ xoa bóp phải nhanh một chút, nhưng không thể dùng lực quá lớn, nếu không sẽ khiến cho khớp xương ở chỗ này bị gãy ảnh hưởng tới tính mạng! Liên tục đè xuống như vậy khoảng ba mươi lần, tiếp theo chính là giúp bệnh nhân hô hấp nhân tạo." Lý Mạt Nhi vỗ vỗ hai tay, tạm thời rời khỏi thân thể của thiếu niên kia, lúc này cuối cùng cũng trấn an được Hiên Viên Sơ ở dưới mái hiên đang muốn nổi giận.
Chẳng qua đây cũng chỉ là tạm thời, lúc hắn nhìn thấy ngón tay của nàng lại trở về trên khuôn mặt của thiếu niên kia, hắn vừa mới bình tĩnh lại trong nháy mắt máu trong người lại tiếp tục sôi trào.
"Bước đầu tiên của hô hấp nhân tạo chính là nâng cằm bệnh nhân lên giống như vậy. . . . . . Ủa? Thanh Chí, mặt của ngươi tại sao lại đỏ như vậy? Bị cảm nắng rồi à?" Nàng cuối cùng cũng chú ý tới sắc mặt của thiếu niên kia.
"Ta không sao, Mạt Nhi cô nương cứ tiếp tục." Lúc này Thanh Chí liền lên tiếng.
Vừa nghe thấy hắn nói như vậy, nàng liền yên tâm thoải mái tiếp tục dạy họ.
"Sau khi làm cho bệnh nhân mở miệng ra như vậy, bước kế tiếp, chính là áp miệng của các ngươi lên miệng của bệnh nhân. . . . . ." Nàng làm mẫu cúi người xuống.
Nàng dám ——
Toàn bộ khuôn mặt của Hiên Viên Sơ từ xanh tái chuyển sang đen, lực nắm tay của hắn cơ hồ muốn bóp vỡ tay vịn của ghế đệm.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Hắn từ trên ghế đứng lên, ba bước thành hai bước đi tới chắn giữa Lý Mạt Nhi và thiếu niên kia, dùng khí thế mạnh mẽ không thể xem nhẹ tách hai người ra.
"Trẫm làm." Hắn nhìn nàng.
"Làm gì?" Nàng lập tức không chịu yếu thế nhìn lại hắn.
"Không phải muốn luyện tập hô hấp gì đó sao? Trẫm cũng có thể làm!" Hiên Viên Sơ ưỡn ngực nói với nàng.
Mặc dù hắn cũng không hiểu rõ cái loại hô hấp đó là cái gì, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng thiếu niên kia đỏ mặt khác thường, hắn liền có dự cảm xấu.
Tuyệt đối không thể để cho nàng thử với người khác!
"Ngươi làm chỉ càng thêm loạn?" Lý Mạt Nhi từ nhìn chằm chằm chuyển thành không sao giải thích được, sau đó tầm mắt không nhịn được dừng ở trên miệng của hắn.
Ngày đó, nụ hôn đầu của nàng cả kiếp trước và kiếp này cứ như vậy mà hiến tặng cho hắn. . . . . . Không đúng! Thân là phụ nữ hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt, chỉ là một nụ hôn đầu thì có cái gì hay mà phải để ý? Huống chi thân thể này còn không phải là của nàng!"Bớt nói nhảm đi, còn không mau bắt đầu?" Hắn khẽ khom người, đôi môi xinh đẹp ở trước mắt nàng khẽ chuyển động.
giống bị táo bón quá nha~~~
nhịn... nhịn... mặt tái xanh mới không cần luyện tập với ngươi!" Lý Mạt Nhi vội vàng lui về phía sau hai bước, không nói tới lỗ tai và gương mặt, lúc này ngay cả phía dưới cổ cũng đều đỏ ửng lên.
Không được! Nàng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, ngay cả trái tim nàng cũng đập nhanh như muốn từ trong miệng nàng nhảy ra.
"Không muốn luyện tập cùng Trẫm vậy ngươi muốn luyện tập với ai?" Mặt rồng lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn quét qua thiếu niên đại phu ở bên cạnh.
"Ta. . . . . ."
"Ngươi nói người nào Trẫm liền chém người đó! Dù chưa bắt đầu tiến hành Trẫm cũng muốn chém!" Hắn híp mắt đe dọa, cũng không quản lời nói của mình hù dọa bao nhiều người mặt trắng bệch không còn chút máu.
"Ngươi!" Nàng khẽ cắn răng đầu hàng!"Vậy ngươi còn không mau nằm xuống. . . . . ."
Dám nói chuyện với Hoàng Đế bằng cái loại giọng điệu này, chỉ có thể nói là chán sống, nhưng mà bản thân vị Hoàng Đế này lại cố tình vui vẻ để cho nàng sai bảo.
Phúc tổng quản tìm người trải một tấm nệm mềm trên mặt đất, kích thước vừa vặn để cho Hiên Viên Sơ có thể nằm ngang.