Chương 20: chương kết

Nàng cũng không nỡ để hắn chết đâu!

"Trẫm nhất định sẽ không để cho nàng khổ sở lần nữa, ngươi đừng mơ tưởng lại làm cái ý nghĩ xấu gì nữa!" Hiên Viên Sơ một chút cũng không để ý tới sự uy hϊếp đe dọa của Hạ thái y, càng không muốn truy cứu chuyện hắn trúng độc.

Đối với hắn mà nói, từ nay về sau, Lý Mạt Nhi có thể an toàn đợi ở bên cạnh hắn, đó mới là chuyện quan trọng nhất.

"Ai da! Chàng đối với gia gia hung dữ như vậy làm cái gì?" Lý Mạt Nhi trước tiên là liếc Hiên Viên Sơ một cái, rồi sau đó lại hướng hắn cười ngọt ngào, "Ai, chàng nghĩ có muốn nhìn thấy ta thay hình đổi dạng, trở thành một đại mỹ nhân hay không? Nghĩ đi? Nghĩ đi?"

Có người nam nhân nào lại không muốn có một nương tử xinh đẹp chứ?

"Không muốn." Sắc mặt của Hiên Viên Sơ vẫn còn rất đen.

"A? Tại sao?" Nàng chỉ ngây ngốc nhìn hắn.

"Nàng bây giờ cũng đã không an phận như vậy rồi, biến thành đại mỹ nhân rồi, Trẫm chẳng phải là cả ngày lo lắng bị cắm sừng hay sao?" Hiên Viên Sơ một phen ôm lấy nàng, hướng Hạ thái y chuyển tới một cái ánh mắt, người kia bất đắc dĩ lui ra ngoài, còn phân phó thị vệ đem cửa chính và cả cửa sổ cũng đóng kỹ.

Được người nào đó vô cùng nhẹ nhàng thả xuống giường, Lý Mạt Nhi bưng mặt oan uổng.

"Ta sao lại trèo tường chứ! Chàng thật sự không muốn ta xinh đẹp động lòng người sao?"

"Ở trong mắt Trẫm, nàng đã là người xinh đẹp động lòng rồi." Hắn cúi người bắt đầu cắn lên môi hồng.

"Ba hoa!" Nàng ở trên cánh môi của hắn trầm thấp cười một tiếng, cảm giác sự ấm áp và cường tráng của hắn bao vây lấy nàng thật chặt.

A, còn có tiểu bảo bảo của bọn họ!

Thật là khó tin tưởng, nàng thật sự ở cái thế giới này ăn sâu bám rễ rồi. . . . . .

"Ở trong ngực Trẫm còn dám phân tâm nghĩ tới chuyện khác sao?" Cái miệng của hắn từ từ dời xuống.

Hơn nữa còn cùng một Hoàng Đế thùng dấm lớn như vậy nói yêu thương. . . . . .

"Không nên không nghe lời như vậy?" Môi của hắn lại trở về trên môi của nàng, oán trách nàng phân tâm.

"Chàng không phải là thích ta không nghe lời sao?" Nàng nâng cánh tay trắng lên ôm sau cổ của hắn.

". . . . . . Như vậy, Trẫm liền muốn thích nàng một người như vậy." Hiên Viên Sơ không có phủ nhận chỉ khẽ cười rồi lại hôn nàng vài lần.

Hắn không phải là lần đầu tiên nói lời như vậy, thế nhưng mỗi lần nàng nghe được lời nói này đều cảm động giống như vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, khiến cho Lý Mạt Nhi cảm động đến lệ nóng quanh tròng.

Nàng vẫn còn nhớ mẹ, trong lòng tràn đầy chờ đợi sẽ có người cũng có thể xuyên qua đến thế kỷ hai mươi mốt thay thế nàng chăm sóc mẹ của nàng, bởi vì nàng đã không thể trở về rồi.

Mẹ luôn thương yêu nàng như vậy sẽ hiểu nàng chứ? Hiểu nàng ở chỗ này yêu một người, người này đối với nàng cực tốt cực tốt, đứa bé đầu tiên của bọn họ cũng sắp ra đời.

Nàng bây giờ rất hạnh phúc, chưa từng có được hạnh phúc như vậy.

"Còn đang suy nghĩ cái gì?" Giọng nói tràn đầy oán giận dập tắt cảm xúc hạnh phúc của nàng.

Ai da, nếu cái thùng dấm chua này có thể ít đi một chút có phải hạnh phúc hơn hay không? Cũng sẽ không, hi!

"Nghĩ tới chàng nha!"

Nàng chủ động dâng lên nụ hôn, hài lòng cùng nam nhân mình yêu dịu dàng ôm nhau, liều mình triền miên.

– End