Chương 17

Vào thời điểm khi nàng cuối cùng cũng nói xong, Lý Mạt Nhi lại lẳng lặng nở nụ cười.

Bi thương với tâm chết, chính là nói tới cảm giác bây giờ của nàng sao? Nam nhân nàng yêu hóa ra lại là loại người như vậy, ngay cả cái chết của nàng cũng không dám chịu trách nhiệm.

Nhưng mà nàng vẫn còn yêu nha, yêu sâu như vậy, nặng như vậy, nghĩ đến đây nàng lại một lần nữa vì yêu mà đem mạng bồi trả. . . . . .

Nàng sao có thể không cười cho sự ngu xuẩn của mình?

"Ta biết rồi." Tay nàng run run cầm cái ly lên, ngửa đầu một hơi uống hết thuốc độc đến một giọt cũng không còn dư lại.

Cơ hồ là tại lúc nàng để ly xuống cũng trong lúc đó, nàng đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người vô lực ngã xuống trên mặt đất.

Nàng yếu ớt ngã xuống, cả người nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, hôn mê nhìn giày thêu của Công Chúa Vĩnh Lạc đi tới trước mặt, lông mi chớp chớp không nỡ nhắm lại.

Ầm! Một tiếng vang thật lớn, trong tầm mắt của nàng mơ hồ xuất hiện rất nhiều đôi chân.

"Đem nữ nhân này và tay sai của Ngụy Huệ tất cả đều bắt lại cho Trẫm! Lập tức giải vào tử lao!" Là giọng nói của Hiên Viên Sơ.

Hắn tới ư?

Lý Mạt Nhi mơ mơ màng màng nghĩ tới, sau đó cảm giác được mình bị người ta ôm vào trong ngực, một mùi quen thuộc khiến cho nàng quyến luyến hít sâu một hơi.

"Mạt Nhi! Mạt Nhi, nàng tỉnh lại! Mau nhìn Trẫm!" Giọng nói của Hiên Viên Sơ nghe giống như là gấp gáp lại vừa giống như đang tức giận.

Hắn tại sao lại tức giận? Nàng đã giống như hắn mong muốn sẽ biến mất nha! Sau này hắn nên cái gì phiền não cũng không có, nên vui vẻ hơn mới đúng chứ?

Nàng muốn đem những lời này nói ra, nhưng nàng mệt quá rồi. . . . . .

"Tỉnh! Trẫm không cho phép nàng ngủ! Nàng tỉnh lại cho Trẫm!"

Hắn thế nhưng lại tát nàng một bạt tai?

Nàng rất tức giận, cho nên trợn tròn mắt nhìn hắn chằm chằm, nhưng xem ra vẻ mặt của hắn giống như sắp khóc? Tại sao vậy chứ?

Nàng nhịn đau giơ tay lên sờ sờ mặt của hắn, nước mắt của hắn liền rơi xuống.

". . . . . . Ọe!" Nàng há miệng tất cả đều là mùi máu tươi.

"Mạt Nhi, không cho phép! Trẫm nói không cho phép nàng rời khỏi Trẫm, có nghe hay không?" Nước mắt của hắn từng giọt từng giọt rơi tại trên mặt của nàng, giống như trời mưa.

Nàng bỗng nhiên rất muốn cười, cho nên liền cười, nhưng mà chỉ sợ là xấu xí đến nỗi không thể nhìn, bởi vì hắn khóc càng lợi hại hơn.

"Thái y đâu? Mau đưa thái y tới!" Giọng nói của Phục khuyết lộ ra kinh hoàng trước nay chưa từng có.

Bọn họ đây là thế nào? Không phải đều muốn nàng chết sao?

Lúc này, khuôn mặt của Liên Bình xông vào đáy mắt nàng, hắn lo lắng giải thích với nàng hết thảy chân tướng. Hóa ra Công Chúa Vĩnh Lạc này là Tả Tướng kêu người ta giả mạo, tín vật Ngọc Phật Châu cũng là hắn bí mật trộm được.

Giống như năm đó hắn dâng sủng cơ lên cho Phục Thiên, dựa vào cái này âm thầm điều khiển quốc chính. Phục Thiên diệt vong, không trở thành Hoàng Đế hắn định dùng phương pháp giống như cũ khống chế Hiên Viên Sơ. Đám người Hiên Viên Sơ làm bộ bị lừa, kì thực cung quân nhập úng, cẩn thận thăm dò vạch trần thủ đoạn của Tả Tướng. Mấy ngày nay bọn họ rời kinh chính là đi tìm toàn bộ chứng cớ, dò xét Phủ Tả Tướng.

Nhưng mà bọn hắn vạn vạn không ngờ, Công Chúa giả lòng ghen tỵ gây chuyện, lại thừa dịp bọn họ rời cung mưu hại Lý Mạt Nhi.

Nghe xong những lời này, khuôn mặt đỏ ửng nhợt nhạt như sắp chết của Lý Mạt Nhi cuối cùng cũng hiện lên một tia nhẹ nhõm.

"Vĩnh Lạc. . . . . ." Chỗ ngồi của Liên Bình bị Phục Khuyết chiếm mất, trên mặt của hắn vẫn là kinh hoảng hiếm thấy, nhưng kỳ quái là, hắn thế nhưng hướng về phía nàng gọi Vĩnh Lạc?

Nàng không hiểu, nhưng nàng không còn hơi sức để hỏi.

"Hoàng Thượng. . . . . ." Nàng nuốt xuống vị ngai ngái đầy miệng mới mở miệng.

"Nàng cố chống đỡ! Thái y lập tức tới đây rồi !" Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Sơ tràn đầy nước mắt nước mũi, chứng minh khóc thành ra như vậy vẫn sẽ rất xấu xí, nhưng mà Lý Mạt Nhi cũng đã không còn hơi sức để giễu cợt hắn.

Nàng lắc đầu, biết mạng sống của mình đang nhanh chóng tàn lụi.

"Bảo trọng. . . . . . Bye bye. . . . . ." Nàng nhẹ nhàng nắm tay của hắn, thoải mái nâng khóe miệng lên.

Biết hắn không có cố ý muốn nàng chết, vậy cũng tốt.

Lý Mạt Nhi nghĩ như vậy, từ từ buông lỏng tay ra, mí mắt dần dần khép lại.

Tại cái liếc mắt sau cùng của nàng, Hiên Viên Sơ bi thương ngửa mặt lên trời kêu lớn, đột nhiên khạc ra một ngụm máu tươi.

Uây... uây... hết chương cuối cả hai anh chị đều hộc máu mà sao ko có nàng nào kích động vậy... Ta hụt hẫng. Còn tưởng sắp có bão đổ bộ chứ!!!

Chap sau sẽ có bất ngờ kinh thiên động địa về tác giả màn hạ độc Hiên Viên ca ở chương 8. Muốn biết là ai ko? Vậy mau mau thank + cmt thôi nào?