"Không cho phép đυ.ng vào ta!" Cái nam nhân bắt cá hai tay ích kỷ này!
"Không cho phép? Vậy ngươi cho phép người nào đυ.ng vào ngươi? Những thiếu niên ở Thái Y Viện kia sao?" Hắn trợn to đôi mắt hổ, bàn tay nắm lấy cằm của nàng.
"Ai cũng có thể! Chỉ có ngươi là không thể!" Lý Mạt Nhi cực kỳ tức giận hướng về phía mặt của hắn rống lại
Hình như đến lúc này, Hiên Viên Sơ mới hoàn toàn bị nàng chọc giận.
Trên mặt của hắn không hề còn một chút thả lỏng, chỉ còn lại vẻ mặt đóng băng hiếm thấy.
"Xem ra Trẫm còn chưa để cho ngươi biết rõ, có thể đυ.ng vào ngươi, chỉ có một mình Trẫm mà thôi."
"Đừng!" Bị hắn lật người lại giống như con chó con nằm sấp ở trên giường, nàng không ngừng giãy giụa gào thét, nhưng mà nàng làm sao có thể chống lại sức lực của một nam nhân? Dĩ nhiên chỉ có thể cực kỳ nhục nhã mặc cho hắn định đoạt.
Hắn nhanh chóng vén làn váy của nàng lên tới thắt lưng, một phen kéo qυầи ɭóŧ của nàng xuống.
. . . . . .
Cứ như vậy không biết đã trải qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng chịu buông nàng ra, không giống lúc trước ôm nhau lưu luyến, lần này hắn không nói một câu đã đi xuống giường, lưu lại một mình nàng ở trên giường, giữa hai chân đã nhễ nhại không chịu nổi.
"Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới bằng lòng thả ta ra?" Nàng lẳng lặng hỏi Đế Vương đang mặc lại quần áo.
Nàng thật sự yêu hắn, nhưng nàng không có biện pháp cùng các nữ nhân khác cùng hưởng hắn.
"Nếu như chỉ có một con đường chết, ngươi cũng muốn thử sao?" Hiên Viên Sơ trầm mặc một chút, sau đó giọng điệu vô cùng lạnh lẽo quẳng xuống những lời này.
Đợi đến khi tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lý Mạt Nhi đang co rúc ở trên giường cuối cùng cũng nghẹn ngào khóc rống.
Sau lần đó Hiên Viên Sơ cũng không có xuất hiện qua lần nào nữa, Lý Mạt Nhi cũng không hề bước chân ra khỏi sương phòng lần nào nữa.
Ở bên ngoài cửa phòng của nàng chẳng những có thị vệ đóng giữ trong mọi thời tiết, trong phòng lại còn có ít nhất ba cung nữ theo sát ở bên cạnh. Đối đãi như vậy thật sự là giống như giam lỏng khiến cho Lý Mạt Nhi không biết nên có cảm tưởng như thế nào.
Nàng không biết Hiên Viên Sơ làm như vậy là bởi vì không bỏ được nàng, hay là thuần túy không cho phép nàng khiêu chiến tôn nghiêm của hắn? Hẳn là cái sau đi.
Ngày hôm trước nghe lén hai cung nữ trông chừng nàng tán gẫu, nàng mới biết được trong ngoài Hoàng Cung đều đang chuẩn bị cho Hôn Khánh của Hoàng Đế và Công Chúa Vĩnh Lạc.
Nghe thấy cái tin tức này, nàng mới biết thì ra bản thân đối với chuyện Hiên Viên Sơ sẽ cưới người con gái khác đã từ rất có cảm giác trở thành hoàn toàn không có cảm giác, hoàn toàn chết lặng.
Nàng chỉ không hiểu là rốt cuộc hắn đang có ý đồ gì, nếu như hiện tại chuyện hắn cố chấp đối với nàng truyền vào trong tai Công Chúa Vĩnh Lạc, nàng ấy sẽ có cảm tưởng gì đây?
Sợ rằng sẽ muốn gϊếŧ nàng mất? Đường đường là một Công Chúa lại phải chia sẻ trượng phu với nàng một nữ nhân xấu xí như vậy. . . . . .
"Công Chúa Vĩnh Lạc giá lâm!"
Ngoài cửa truyền đến một tiếng hô to, Lý Mạt Nhi vẫn còn đang dựa vào trên giường liền ngơ ngác nhìn bốn cung nữ hiện tại đang phục vụ nàng đã xếp hàng đứng ở cạnh cửa cung nghênh Công Chúa đại giá.
Mẹ nó. . . . . . Phía bắc á! Có cần chuẩn như vậy hay không!
Nàng nhảy dựng lên, ép buộc bản thân ít nhiều gì cũng phải giả bộ cung kính một chút.
Nói tốt thì không linh, vị Công Chúa này chẳng lẽ thật sự là tới lấy mạng nàng sao?
"Phi phi phi. . . . . . Cái miệng quạ đen này!" Nàng khẽ tát mình một cái, cẩn thận từng li từng tí nhìn Công Chúa Vĩnh Lạc đang chậm rãi đi tới.
Càng nhìn, nàng lại càng muốn thở dài.
Cùng là mười tám tuổi, Công Chúa người ta muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, khó trách hắn muốn di tình biệt luyến. . . . . . Không đúng! Nàng sao còn có thể tìm lý do thay lòng đổi dạ giúp hắn chứ?
"Các ngươi đều đi ra ngoài hết đi, Bổn Cung chỉ là đến tìm Mạt Phi tỷ tỷ tâm sự, ha ha một chút mà thôi, không thích bị người khác nhìn." Công Chúa Vĩnh Lạc hướng về phía cung nữ nói như vậy.
"Chuyện này. . . . . ." Mấy cung nữ hai mặt nhìn nhau, dáng vẻ cực kỳ khó xử.
"Công Chúa nói mà các ngươi không nghe sao?" Sắc mặt của lão thái giám do Công Chúa mang tới lộ vẻ khó chịu mở miệng trách mắng.
"Nô tỳ tuân lệnh." Bốn cung nữ kia cũng không dám do dự nữa, lập tức bỏ chạy hết toàn bộ, nhìn dáng dấp của lão thái giám này xem ra lai lịch không nhỏ.
"Công Chúa, bây giờ nô tài đi kêu người đưa điểm tâm tới." Lão thái giám vênh váo hung hăng nói xong cũng lui ra ngoài.
Hiện tại, trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người nữ nhân bọn họ.
Nói thật, nàng đối với vị Công Chúa Vĩnh Lạc này một chút hảo cảm cũng không có. Mặc dù Công Chúa nhìn qua luôn là một bộ dáng ngây thơ chân thật, không tranh quyền thế, nhưng mà nàng chính là nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.