Chương 8
Cứ như vậy bọn họ đều đi hết.
Chỉ còn lại ta trong phòng một mình, cảm giác thật cô độc..
“Trời ạ, tiểu bảo bối, Cô lợi hại quá!”
Tiểu bảo bối? Toàn thân ta lại nổi da gà “Đại nương, bà không bị sao đấy chứ?”
“Ta đâu có sao”
Không sao mà cứ gọi người ta bằng cái kiểu sởn da gà như vậy!
“Nhưng ta rất ngạc nhiên, cô xấu như thế nhưng lại biết hát, ta ở bên ngoài đều nghe thấy hết, hát hay thiệt đó nha!”
“Thì sao?” Linh cảm xấu của ta càng lúc càng trỗi dậy.
“Cho nên ta nghĩ ngày mai, cô lên đài biểu diễn tài hoa nhé, ta đang nghĩ sẽ để cô thay thế Liễu Yến, trở thành con át chủ bài Dạ Xuân các~~~ha ha~~~”
Biểu diễn tài hoa thì ta đây rất sung sướиɠ, nâng ta lên làm ngôi sao ta cũng rất vui vẻ đồng ý, nhưng ta không muốn tại cái nơi nguy hiểm như thế này đâu, thấy ánh mắt sáng như đèn pha của đại nương, ta tuyệt đối có một dự cảm không lành. Bà ta đâu có để ta làm trò dễ dàng như vậy được, nhất định là sẽ bắt ta bán thân, như vậy ta lại càng hạ quyết tâm rời khỏi nơi này.
Tối hôm sau…
Quả nhiên ta bị bắt lên đài….
“Các vị khách quan, hôm nay Dạ Xuân các của chúng ta có một hoa khôi mới, tên là Bạch Ngọc, bây giờ nàng sẽ biểu diễn ca khúc *Ngoạn hồng trần*, hy vọng sẽ được mọi người ủng hộ.”
Đại nương xuống phía dưới mang vẻ mặt tiếp đón.
Tiếng hát vang lên…ca khúc này là ta giành cả buổi sáng ngủ bù để tập hát đó, bây giờ ta buồn ngủ quá à, rất muốn ngủ, hát nhanh lên một chút, nhanh nhanh rồi chạy khỏi đám người này.
Vũ công nhẹ nhàng múa theo nhịp, di chuyển xung quanh ta, cảm giác chân thực như ngôi sao trên tivi, nếu đây không phải thanh lâu thì có lẽ ta đã vô cùng sung sướиɠ rồi.
“Hồng trần thật nực cười
Si tình là thứ nhàm chán nhất
Tự cao tự đại cũng tốt, cuộc đời này tình ái có được bao nhiêu
Thầm muốn đổi nửa đời tiêu dao
Người cười trong mộng đã hoàn toàn quên mất trời tối quá sớm
Kiếp sau khó xoá đi yêu hận
Uống rượu xướng ca nguyện vui vẻ đến già
Cơn gió lạnh và hoa đẹp không cản được ta ngao du
Trời càng cao lòng càng ít hỏi sao nhân quả có bao nhiêu, một mình say trong giấc nồng
Hôm nay khóc ngày mai cười không cầu ai thấu hiểu bản thân kiêu ngạo
Vừa hát vừa múa ca
Đêm dài từ từ trôi qua
Tìm kiếm khóa hoạt khắp nhân gian”
Ta hát xong, phía dưới liền vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
“Hay, hát rất hay”
“Thêm bài nữa đi!!”
Vỗ tay không ngừng, ủng hộ không ngừng, ta lập tức lấy lại tinh thần.
Nhưng khi nghe được một câu bên dưới ta liền có cảm giác như bị hắt một chậu nước lạnh vào người.
“Một vạn lượng, đêm đầu tiên của nàng, ta mua”.
Đêm đầu tiên của ta! Là tên nào không muốn sống dám mua đêm đầu tiên của ta hả? Ta sẽ xuống dưới tìm bằng được cái tên không muốn sống kia, nhìn ra lại chính là tên công tử mặt lợn? Hắn không chết à!
Chỉ thấy tên mặt lợn kia cười ha ha, còn nháy mắt với ta, chứng minh hắn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt, không hề có việc gì ~~~~~~~ miệng tên lợn béo kia còn không ngừng hôn gió với ta.
Hoá ra là không chết? Liễu Yến không chết, tên mặt lợn cũng không chết, chẳng lẽ khả năng của ta giảm rồi sao?
Chỉ thấy đại nương không ngừng gật đầu, không ngừng cười, còn ta thì thấy tai vạ sắp đến tới nơi rồi, không thể không trốn. Nhưng biết trốn thế nào đây!!! Thần tiên ơi,các người ở đâu mau tới cứu ta đi