Chương 7
….Yên tĩnh không một tiếng động….
Sao không phản ứng gì thế? Hay là ta hát không hay? Hay là người ở đây không thích nghe bài hát kiểu như vậy.
Tên họ Long nhìn chằm chằm vào ta, ngươi không bị bộ dạng của ta dọa thì làm ơn có chút phản ứng đi có được không?
“Bài hát này tên là gì?”
Người ngồi bên cạnh cửa sổ kia xoay người lại từ lúc nào thế nhỉ? Một đôi mắt u buồn nhìn ta, Ồ!
Đúng là một mỹ nam tử, vận bạch y ngồi dưới ánh trăng mông lung mờ ảo, đẹp quá…
Ta nhìn đến ngây cả người “Bẩm công tử, bài hát đó tên là Vũ Điệp”
“Vũ điệp! Nàng biết Vũ Điệp ư?” Mỹ nam tử nghe đến hai từ Vũ Điệp thì kích động nắm lấy tay ta lay không ngừng.
Đừng lay nữa, ta bắt đầu chóng mặt rồi đấy. “Công tử, tôi không biết người nào tên Vũ Điệp cả, chỉ là thật trùng hợp bài hát vừa nãy cũng tên là Vũ Điệp thôi”.
“Thật sao?” Vẻ mặt có chút thất vọng.
“Yến nhi, ta càng ngày càng muốn nhìn thấy gương mặt của nàng, có thể hát một bài hay như vậy thì không biết nàng sẽ trông như thế nào đây… hahahaha”. Nói xong còn định kéo khăn che mặt của ta xuống, ta vội vàng nhảy lên nhanh tay bảo vệ khăn che mặt.
“Ô! Tiểu Yến nhi còn thẹn thùng sao, đừng sợ ~~ hahahaha~~” Long công tử vừa nói vừa định túm lấy ta.
Còn ta thì tránh né, chớp mắt cái đã bị hắn tóm được, một bóng đen tiến lại gần.
“Đủ rồi, Long huynh, nếu nàng đã không muốn người ta nhìn thấy khuôn mặt cùa mình thì miễn cưỡng làm gì.”
Oa, mỹ nam tử bảo vệ ta, cảm động, cảm động quá… Nếu không phải ngươi đã sớm có người trong lòng thì ta nhất định sẽ yêu ngươi chết mất…hahaha
“Ta làm vậy thì có gì sai à? Tần huynh để ý tới nàng, chẳng lẽ huynh quên rằng huynh là người của Điệp nhi sao?
“Ta không quên”.
“Vậy vì cớ gì mà huynh che chở cho nàng ta như vậy, nàng hôm nay đã được ta bao, huynh tránh ra!” Long công tử thô lỗ đẩy mỹ nam tử ra.
Nhưng mỹ nam tử không hề nhúc nhích, ta có cảm giác thật an toàn, ta thích ta thích hahaha…
“Ngươi! Nếu ngươi không tránh ra thì đừng trách sao ta không khách khí.”
“Ngươi định không khách khí thế nào?” Mỹ nam tử làm ra vẻ như đang bị hắn làm phiền.
Oa~ Sắp sửa xảy ra đại chiến rồi, lần đầu tiên có một người đàn ông đánh nhau vì ta, cảm động quá, đánh đi, đánh đi, ai đánh thắng ta sẽ đi theo người đó, hi hi….
“Thiếu gia~~ thiếu gia ~~lão gia tìm người”. Tiếng đập cửa vang lên.
“Đáng ghét, ta biết rồi. Ta về ngay đây.”
Long công tử không phục lườm mỹ nam tử, rồi lại nhìn sang ta. “Tiểu Yến nhi, nếu lần sau chúng ta gặp lại, ta không chỉ muốn nhìn thấy nàng mà nhất định sẽ có được nàng”.
Nhìn ánh mắt lâm vào tình thế bắt buộc của hắn, lòng ta không khỏi bồn chồn, không được, ta nhất định phải rời khỏi nơi đây. Bằng không lần sau gặp lại nhất định hắn sẽ ăn ta mất.
Nói xong hắn đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại ta với vị mỹ nam tử kia. “Việc vừa nãy…đa tạ công tử đã cứu giúp” Ta lại nhẹ nhàng cúi người, học theo tiểu thư khuê các sao mà thấy mệt mỏi quá.
“Nàng thật sự ko biết Vũ Điệp sao?”
Hóa ra là hắn đang nhớ đến ai kia~~~ ta lại nhận ra được thêm một lần nữa, ta không có hy vọng, hy vọng làm cho hắn thích ta, ánh mắt nặng tình ấy đáng tiếc lại không thuộc về ta, sóng mũi có hơi cay cay.
“Tiều nữ thật sự không biết người nào tên là Vũ Điệp cả, nhưng hình như nàng ta rất quan trọng với công tử thì phải?”
“Hahaha~~~” Mỹ nam tử bất đắc dĩ cười, “Nàng còn quan trọng hơn cả mạng sống của ta, nhưng ta lại không biết nàng đang ở đâu, Vũ Điệp của ta”
Lòng thật chua xót, biểu lộ sự u buồn, khiến ta muốn ôm hắn vào lòng mà an ủi.
“Nếu cô nương không biết tin tức của vũ điệp, ta đây cũng không quấy rầy nữa, xin cáo từ.” Nói xong hắn quay người bước đi.
Một chút lưu luyến cũng ko có. Hic, đau lòng quá….