Chương 6
Cánh cửa định mệnh nhẹ nhàng mở ra.
Haizz, phật tổ bồ tát có linh thiêng hãy phù hộ cho ta.
“Long công tử, Yến nhi đến đây, haha~~~” Đưa ta vào trong phòng, sau đó đại nương lập tức rời khỏi.
Trong phòng có hai người, một người ngồi ở ghế bên cạnh bàn, còn người kia ngồi ở ghế dài bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ánh trăng sáng ngời bên ngoài.
“Nàng chính là Liễu Yến?” Nam nhân mặc áo xanh thường ngồi bên cạnh bàn lên tiếng hỏi trước.
“Vâng, chính là tiểu nữ”. Ta cuối đầu thi lễ theo điệu bộ của tiểu thư khuê các.
“Ngẩng đầu lên cho ta xem nào.”
Ta khẩn trương quay đầu, chậm rãi ngẩng lên. Hắn! Sao hắn lại giống tên đã tông xe vào ta thế kia, rõ là ghét. Lập tức ánh mắt nhìn hắn của ta trở nên hung dữ.
“Nàng… biết ta à?”
“Không, tiểu nữ không hề biết công tử.”
“Thật ư? Vậy tại sao lại phải che mặt? Nữ tử chốn thanh lâu mà còn sợ bị người ta nhìn thấy mặt à?” Lúc nói xong hắn còn lấy cây quạt ngả ngớn mơn trớn cái khăn che mặt của ta.
Tên này thật đáng ghét, ta đang nghĩ tới việc kéo khăn che mặt xuống để dọa hắn ngất thì: “Nếu như cô dám làm cho đại nhân của ta bỏ đi, ta sẽ làm cho cô sống không bằng chết…” nhớ tới lời của đại nương cùng với tiếng cười khủng bố của bà ta nên đành phải ngừng suy nghĩ đó lại, nhưng biết ứng phó ra sao đây…
“Nếu tiểu nữ đã được đưa đến trước mặt ngài thì muốn xem cũng không vội~, giữ một chút thần bí chẳng phải sẽ hay hơn sao?” Mau nói được đi nào, ngươi không nói ta khóc liền đó nha.
“Hahaha, được thôi.”
Phù~~~ thở phào một hơi, nhưng không biết hắn vô tình hay cố ý mà cầm cây quạt quạt lướt qua tấm lụa mỏng của ta. Sợ quá ta đành phải đứng cách xa ra chỗ hắn.
“Haha… Yến nhi, sao đứng cách xa ta như vậy, mau tới đây nào, chẳng phải hôm nay nàng tới để giúp ta vui vẻ ư? Sao cách xa vậy, làm thế là không được nha… haha…”
“Ngài là Long công tử?”
“Đúng vậy… đến bây giờ vẫn còn chưa nhận ra à?… hahaha”.
Đáng ghét, hóa ra hắn là kẻ hay dạo thanh lâu để sàm sỡ nữ tử, thảo nào bộ dạng lại buồn nôn thế kia, khiến ta liên tưởng đến con cóc.
Nhưng bên cạnh hắn thì ta đâu thể làm theo suy nghĩ được. Ta đi tới phía trước, hắn lập tức ôm ta vào trong ngực, ta không muốn nên hắn mới miễn cưỡng cho phép ta đứng ở vị trí gần hắn nhất.
“Nàng lấy đàn tỳ bà thể hiện một khúc cho ta nghe đi.”
Muốn ta đàn tỳ bà! Ta đàn thế nào được. Nhưng ta chỉ có thể kiên trì tới cùng, lôi đàn ra: “Tinh tinh tang tang tinh tang tang tang…” cố gắng, nỗ lực, nhưng dù đàn thế nào cũng chỉ gảy ra được vài tiếng này, thật sự là muốn ta chết mà, âm nhạc tuyệt vời ơi, mi đang ở phương nào~~~ để ta tới chào ngươi có được không? hu…
“Phụt… hahahahahahahaha, không phải là nàng không biết đánh đàn đó chứ, là hoa khôi mà ngay cả đàn cũng không biết.”
Nghe thấy những lời chế nhạo của hắn, gân xanh trên mặt ta lập tức nổi lên, Giơ cây đàn lên cao ‘ầm’ đàn đã bị ta đập vỡ.
“Nàng…”
“Bổn cô nương không muốn tốn thời gian đi học mấy thứ vô ích đó, bản thân tôi giỏi nhất là hát”.
“Ồ, vậy sao?”
“Đúng, vậy để tôi hát một bài cho ngài nghe xem thế nào”.
“Được, ta sẽ chăm chú lắng nghe bài hát hay nhất của nàng”
Nếu phải hát cho người cổ đại nghe thì ta nghĩ tới bài Vũ Điệp (cánh bướm trong mưa) trong phim Hoàn Châu Cách Cách.
“Muốn quay về một lần kỷ niệm của ngày xưa
Người ơi sao màn đêm mịt mù
Đời giăng bao nhiêu phong ba
Muôn ngàn gió bão gây ngăn cách tình ta
Ở nơi này một mình lẻ loi lạnh lùng
Lòng em luôn đau thương và nhớ anh
Vườn hoang thiếu ánh nắng ấm
Chim trời gãy cánh chới với giữa trời xanh
Người như ngọn gió xua cát bay mịt mù
Người như là nắng soi trái tim ngục tù
Người như ngàn ánh sao lung linh trời mây
Ấm áp như vầng trăng mênh mông giữa đêm rằm
Đời em là cánh bươm bướm bay chập chờn
Trời kia lộng gió sấm chớp giăng mịt mùng
Thầm mong người đến đây, e đang nổi trôi xua tan màu tăm tối…”