Chương 56
Thuận lợi đi qua ải cầm súc, ta đang cầm một quả trứng khổng lồ trên tay: “Quả trứng lớn như thế thì ăn kiểu gì đây, làm trứng rán cũng không được, haizzzzzzz ăn sống luôn cho rồi!”
Nói xong ta giơ cao quả trứng lên, đang định đập vỡ nó thì Đông Phương Bất Bại đã dùng tay ngăn lại “Không được, chúng ta còn chưa biết bên trong quả trứng này có gì, nếu tùy tiện đập ra, không biết chừng có con rắn độc thì làm thế nào”
“Rắn độc?” Vừa nghĩ tới thì cả người ta run lên “Nguy hiểm thế à, vậy giao cho anh cầm đi”
“Ha ha…nếu là người khác tặng cho cô, sao ta có thể không biết ngượng mà cầm được, cô cứ giữ lấy bảo quản cho tốt đi ha”
“Đồ nhát chết!”
“Tùy cô nói thế nào cũng được, trên đời làm gì có ai không sợ chết chứ.”
Nhìn bộ dạng cợt nhả của hắn mà ta cứ như là vừa nuốt cả trăm tấn bom. Hừ! Anh sẽ không cười nổi nhanh thôi! Tên Đông Phương Bất Bại kia!
Đi, đi, bỗng nhiên hắn ngừng lại, làm hại ta đυ.ng phải lưng hắn.
“Sao đột nhiên anh lại dừng lại thế!” Ta trách mắng.
“Đã tới lúc rồi” Hắn nói câu này nghe thật là bí hiểm.
Ta không hiểu sao hắn lại nói như vậy, nhưng nhìn lên phía trước đã thấy ngay một cái ổ nhện .
Mấy trăm con, mấy nghìn con, thậm chí mấy vạn con đang bò trước mặt chúng ta, nhưng một lát sau xuất hiện một đường thẳng, chỉ cần không qua đường thẳng này chúng ta sẽ an toàn, nếu như qua, khẳng định chết không toàn thây.
“Vậy…làm sao bây giờ?” Ta căng thẳng túm chặt vào tay hắn.
Hắn nhìn ta cười một cách kỳ lạ, cười tới gian xảo, nhất định cả đời ta sẽ không bao giờ quên những chuyện hắn bắt ta làm.
Hắn lại dám đẩy ta tới ổ nhện đó.
Nháy mắt lũ nhện đã xông tới, mà hắn thừa cơ lũ nhện chú ý vào ta thì thi triển khinh công bay qua, lũ nhện cắn xé ta rất mạnh, ta thấy đau đớn vô cùng nhưng cảm giác đó không được bao lâu thì biến mất, trước mặt ta tối om, ta mù rồi!
Ta cảm nhận được lũ nhện lần lượt rời khỏi người, ta không biết là ai đã cứu mình, ta chỉ cảm thấy sợ, vô cùng sợ.
“Không sao rồi, ta sẽ bảo vệ nàng.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, đi kèm với đầu lưỡi ấm áp, trên mặt ta, trên tay, chân, lũ nhện đã chạy biến mất.
“Rốt cuộc anh là ai?”
“Công Tôn Hiệp”
“Công…Tôn…Hiệp…” Ta lẩm nhẩm, vĩnh viễn ta phải khắc cái tên này vào lòng.
“Được rồi, cơ bản độc đã bị hút ra, nàng cảm thấy thế nào?”
Nghe hắn quan tâm hỏi, trong lòng ta chợt xuất hiện một cảm giác chưa từng có từ trước tới nay, “Tôi vẫn không nhìn thấy!” Ta tuyệt vọng nói, thật là muốn nhìn thấy bề ngoài của ‘hắn’ xem thế nào.
“Vậy sao? Đừng lo, ta sẽ nghĩ ra cách”. Sau khi nói xong hắn giúp ta mặc quần áo vào.