Chương 10
Không biết đã bay bao lâu. Cuối cùng chúng ta cũng đáp xuống bên một dòng suối, nơi đó còn có một con bạch mã, ta hưng phấn chạy tới vuốt ve con ngựa. Lớn như vậy chứ đây là lần đầu tiên ta được tiếp cận với một con ngựa thật sự.
Tên áo đen nhóm lửa, sau đó cởi mặt nạ ra, ta nhìn khuôn mặt hắn chỉ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, so với ta còn quá nhỏ, thế mà lại có võ công giỏi như vậy, không khỏi làm cho ta vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị.
Ta bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết được chưa, sao cậu lại cứu tôi?”
“Là Tuấn vương gia kêu ta cứu cô ra.” Thiếu niên còn đưa ra một khối kim bài cho ta xem.
Ta vừa thấy khối kim bài kia đã nghĩ ngay đến việc làm thế nào lừa lấy nó mang đi bán, rất giá trị đó, haha “Tuấn vương gia? Là ai?”
“Cô không biết Tuấn vương gia là ai?” Thiếu niên tỏ vẻ vô cùng khϊếp sợ.
“Đương nhiên là tôi không biết rồi”. Trời ạ, ta mới tới nơi này chưa được bao lâu mà.
“Tuấn vương gia là con trai duy nhất của đương kim Bát vương gia, hơn nữa thông minh hơn người, vô cùng tuấn lãng, nữ nhân trong kinh thành này ai cũng muốn trở thành đối tượng thành thân của người, mỗi ngày người tới cửa cầu thân ko dưới một trăm, nhưng mà…”
Nghe thiếu niên thao thao bất tuyệt khoe khoang, ta lại thấy như Đường Tăng đang đọc kinh, đầu ong ong ong ong ong ong…. Cứ như có một đám ruồi bọ đang bay qua bay lại trên đầu. Vì thế ta giơ tay trái lên, không hề suy nghĩ, “Bốp…” đánh con muỗi một cái.
“Cô…sao cô lại đánh ta?” Thiếu niên tức giận đứng lên.
“A! thật là ngại quá, chỉ là tôi nhìn thấy con muỗi bay đến mặt cậu, nó muốn hút máu cậu, cho nên tôi giúp cậu đánh chết nó.”
“Có thật không?”
“Đương nhiên rồi, không tin thì cậu nhìn xem.” Ta hào hứng đưa tay ra cho hắn xem.
Thiếu niên cúi đầu. “Bốp…”
“Sao cô lại đánh ta nữa?” Thiếu niên đưa tay ôm cái mặt bị ta tát một cái.
Ta vô tội nhìn hắn “Không phải đâu, lúc cậu vừa tới gần tay tôi, tôi nhìn thấy con muỗi đó vẫn chưa chết, sắp sửa hút máu cậu nữa, cho nên tôi lại… tát cậu một cái, cuối cùng con muỗi cũng chết, cậu không tin thì xem này…”
“Thôi khỏi” Thiếu niên cảnh giác nhìn ta, ngồi cách xa vị trí cũ vài bước.
Hờ hờ, cuối cùng tên nhóc này cũng thông minh ra rồi.