Chương 99: Cấp bọn đệ đệ tắm rửa ( canh hai )

Công việc đồng áng bàn bạc xong, ngồi một lát ước chừng trời đã khuya, Trường Canh và Đại Ngưu cũng đứng dậy về nhà.

Tam phòng lần này phân gia ra tới, được cho ba gian phòng ở.

Một gian dùng làm phòng bếp, một gian cho Dương Nhược Tình, còn có một gian, ở bốn người.

Tôn thị cùng Dương Hoa Trung ngủ chung một giường, gần đó lại có một chiếc giường nhỏ, dành cho Đại An và Tiểu An.

Sự xuất hiện của Lão Tôn, làm cho căn phòng càng thêm chật chội.

Ngủ ở đâu vào ban đêm cũng là một vấn đề. Sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định Lão Tôn cùng Dương Hoa Trung ngủ một giường, Đại An và Tiểu An thì không thay đổi vị trí.

Mà Tôn thị sẽ sang phòng Dương Nhược Tình ngủ cùng nàng.

Tiểu hài tử mệt rã rời, vừa mới thảo luận xong, Tiểu An liền ghé vào vai Dương Nhược Tình ngủ, Đại An miễn cưỡng ngồi ở một bên, mí mắt cũng đang đánh nhau.

“Nương đi múc nước, Tình Nhi con giúp hai đệ đệ rửa chân, cho bọn họ đi ngủ, ta sẽ đi đun nước tiếp để chốc nữa giúp ông ngoại và cha của con rửa chân.”

Tôn thị phân phó một tiếng, xoay người đi phòng bếp.

Bên này, Dương Nhược Tình đem Tiểu An đặt trên giường, giặt khăn giúp Tiểu An lau mặt.

Nước da Tiểu An ngăm đen, ngũ quan trên mặt giống cha như cùng một khuôn đúc ra.

Khi nàng giúp hắn lau đôi tay nhỏ, liền phát hiện hắn vẫn đang nắm chặt tay.

Dương Nhược Tình giúp hắn mở ra và không thể nhịn cười.

Hóa ra là hai viên đá nhẵn bóng!

Thiên tính của trẻ nhỏ!

Nàng đem hai viên đá nhỏ mà hắn coi như bảo bối đặt ở một bên, lau khô đôi tay, lại giúp hắn cởϊ qυầи, trở mình.

Sau khi một lần nữa giặt sạch khăn, vắt khô, nàng giúp Tiểu An lau sạch mông sau đó mới kéo quần hắn lên.

Trong lúc đó, ánh mắt Dương Nhược Tình không thể tránh khỏi bắt gặp ‘tiểu đệ’ của Tiểu An.

Ở kiếp trước, tuy là một mật vụ gây chấn động thế giới ngầm, nhưng đôi khi để thực hiện một số nhiệm vụ đặc biệt, nàng phải cải trang và thả mình trong chốn nɧu͙© ɖu͙©.

Không phải là chưa từng nhìn thấy cơ thể của người khác giới.

Nhưng, từ trong xương cốt, nàng vẫn là một nữ nhân nội liễm, rụt rè.

Những gì không nên nhìn thì nàng sẽ kiên quyết không nhìn.

Nếu là trước đây, nàng vô tình nhìn thấy tiểu đệ đệ của nam hài Tiểu An, phỏng chừng nàng đã sớm ở trong lòng phỉ nhổ chính mình vạn lần.

Nhưng lần này, không biết có phải là do thân phận thay đổi, có phải vì nàng và Tiểu An là hai chị em ruột hay không, nhưng khi giúp Tiểu An lau tiểu đệ đệ, nàng chỉ cảm thấy đó là việc rất đương nhiên. Khi nhìn thân thể Tiểu An, nàng cũng cảm thấy yên tâm, thoải mái, không có nửa điểm tự oán trách.

Thậm chí, nàng còn cảm thấy vui mừng, bởi vì thân thể đệ đệ khỏe mạnh, không có chỗ nào còi cọc!

Lúc này, nàng cảm thấy mình là một người chị cả thực sự có thể gánh vác việc chăm sóc em trai mình.

Bên này, Dương Nhược Tình mặc quần áo ngay ngắn cho Tiểu An, sau đó ngồi xổm trước mặt hắn cởi giày, đem bàn chân nhỏ đặt vào nước nóng xoa nhẹ ...……

Bên kia, Đại An thấy một màn như vậy lại lộ ra vài phần khẩn trương cùng ngượng ngùng.

Giúp Tiểu An rửa chân xong, Dương Nhược Tình giúp hắn cởϊ áσ khoác nằm vào trong chăn, để hắn đi ngủ.

Đem nước rửa chân đổ ra sân, lại lần nữa bê một chậu nước mới vào phòng.

“Đại An, lại đây, tỷ tắm rửa cho đệ!”

Nàng quay đầu gọi Đại An.

Đại An từ trên ghế giật mình đứng lên, ban đầu hắn thấy bình thường, nhưng quan sát một lúc hắn thấy hoảng sợ.

“Sao vậy? Lại đây rửa mặt đi!”

Dương Nhược Tình đợi lâu không thấy người tới, liền quay đầu hướng bên này thúc giục một tiếng.

Đại An chậm lề rề đi đến, đứng dán vào góc tường.

Khoảnh khắc Dương Nhược Tình cầm chiếc khăn nóng đến, Đại An nhạy cảm quay đầu đi, tránh bàn tay của tỷ tỷ.

“Tiểu tử thúi, rửa mặt cho đệ, đệ trốn cái gì?” Dương Nhược Tình hỏi.

“Tỷ, đệ là đại hài tử, đệ tự mình có thể làm được……”

Đại An đỏ mặt lên, nghẹn nửa ngày nghẹn ra một câu.

“Đệ sao có thể tự mình rửa sạch sẽ được? Lỗ tai, sau lưng, cổ, đều cần phải rửa!” Dương Nhược Tình nói.

“Có thể, ta có thể!”

Đại An liên tục gật đầu, một khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

Dương Nhược Tình vẻ mặt hồ nghi, nghiêng đầu nhìn đệ đệ.

Không phải chỉ giúp hắn rửa mặt sao? Sao mặt lại đỏ như mông con khỉ vậy?

Nhìn xuống thấp hơn, Dương Nhược Tình thấy Đại An đứng ở đó, vô thức siết chặt hai chân của mình, ánh mắt của hắn lóe lên, dường như không dám nhìn vào ánh mắt của nàng!

Dương Nhược Tình, người giỏi quan sát chuyển động và biểu cảm dù nhỏ nhất của nhân vật, ngay lập tức đoán được cậu nhóc này đang che giấu điều gì!

Nàng có chút không nhịn được mà bật cười, đồng thời hắc tuyến cũng đầy đầu.

Mặc dù tính cách nàng có chút tùy ý, đối xử với hai đệ đệ như nhau, tuy nhiên điều này cũng không đại biểu là nàng ngốc nha!

Đối Tiểu An như vậy, đó là bởi vì Tiểu An tuổi còn nhỏ, chỉ là đứa bé hơn ba tuổi.

Nhìn thì nhìn, không sao cả.

Mà Đại An, đã tám tuổi. Nam hài tử tám tuổi, sao nàng có thể giúp hắn lau tiểu đệ đệ nha!

Tiểu tử này, suy nghĩ quá nhiều đi!

Tuy nhiên, Dương Nhược Tình vẫn không thể không trêu chọc Đại An.

Vì thế, nàng cố ý nhăn mặt nói với Đại An: “Không được, nương đã dặn dò, bảo ta tắm cho hai đệ! Mau tới đây cho tỷ rửa mặt, sau đó cởϊ qυầи nằm xuống, chờ ta lau mông cho…”

“Tỷ, thật sự không cần, đệ tự làm được, thật sự ……”

Đại An nóng nảy, không đợi Dương Nhược Tình nói xong, liền kêu lên.

Đặc biệt là khi nghe được mấy tiếng “lau mông”, khuôn mặt trắng trẻo của tiểu hài tử nóng bừng lên, hận không thể tìm cái khe đất chui xuống!

Dương Nhược Tình nhìn thấy bộ dáng hắn vội thành như vậy, không nhịn nổi, ôm bụng cười lăn, cười bò.

“Ha ha ha, tiểu tử thúi, còn thẹn thùng nha?”

“Tỷ……”

Mặt Đại An đỏ đến mức có thể nặn ra nước, khiến cho Dương Nhược Tình hận không thể véo mấy cái!

Tiểu đệ đẹp trai ngời ngời như vậy, sau này cô nương nhà ai sẽ được lợi nha?

“Được rồi, được rồi, tỷ trêu đệ thôi, nhìn đệ xem, bị dọa thành dạng gì!”

Dương Nhược Tình đưa khăn trong tay cho Đại An, tức giận cười nói.

“Đệ tự mình lau sạch đi, tỷ đi phòng bếp nấu nước, để cho đệ được thoải mái trong phòng. Đệ rửa xong rồi nhớ gọi tỷ, tỷ mang nước rửa chân lên cho.”

“Vâng!”

Ra khỏi phòng, Dương Nhược Tình nhớ lại bộ dáng Đại An vừa rồi vẫn nhịn không được cười vài tiếng.

Tiểu tử thúi, thẹn thùng, hiểu chuyện, được đấy!

Tôn thị giúp Lão Tôn rửa chân xong, Dương Nhược Tình đã đi tới, trong tay cầm rau kinh giới hôm nay hái được ở trong rừng.

Kinh giới dùng để trị liệu và phòng ngừa uốn ván rất hiệu quả.

“Ông ngoại, ông đắp thêm loại thảo dược này lên vết thương ở chân, có thể phòng ngừa nhiễm trùng!”

“A, Tình Nhi có tâm, đến đây đi!”

Lão Tôn thực sảng khoái đồng ý.

Hắn cũng không có nửa câu nghi vấn, bởi vì trước đó, Tôn thị đã lén nói cho Lão Tôn ‘nội tình’ lý do tại sao Dương Nhược Tình khỏi bệnh khờ.

“Nội tình” kia chính là vị Bồ Tát trong mộng mà Dương Nhược Tình bịa đặt ra.

Bồ Tát giúp nàng trị khỏi bệnh khờ, tìm về hồn phách bị thất lạc. Trong mộng, Bồ Tát còn truyền thụ kỹ năng cho Tình Nhi ……

Người nhà quê thờ phụng quỷ thần, Lão Tôn nghe xong chỉ để trong lòng, ngoài miệng không dám hỏi nhiều.

Vì thế, Dương Nhược Tình không gặp chút ngăn trở nào khi đắp thuốc cho Lão Tôn.

Kinh giới đã được nàng xử lý qua, chỉ cần đắp trực tiếp trên miệng vết thương của Lão Tôn là được.

Cả nhà sau khi tắm rửa sạch sẽ, từng người lên giường đi nghỉ.

Một đêm ngủ say mộng đẹp!