Khi Dương Hoa Minh trộm xong đồ ăn trong bếp, đem về trong phòng mình hít hà mùi thơm, ở hậu viện tam phòng bên này cũng vừa ăn xong bữa tối.
Cơm no, rượu say, mỗi người trên mặt đều tràn đầy thỏa mãn tươi cười.
Trường Canh và Đại Ngưu đều ngồi lại tán gẫu chuyện nhà với Lão Tôn, Lạc Phong Đường lo cho bá bá ở nhà, liền đứng dậy cùng mọi người cáo từ.
Khi đi qua cửa phòng bếp, hắn bị Tôn thị gọi vào.
“Tam thẩm, có việc gì sao?” Lạc Phong Đường hỏi Tôn thị, mắt lại trộm liếc một cái về phía Dương Nhược Tình đang rửa bát ở sau bếp.
Dưới ánh đèn, nữ oa oa xắn tay áo cao tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết.
Phi lễ chớ coi! Hắn thu hồi tầm mắt, khuôn mặt nóng lên.
Tôn thị từ trong tủ bát lấy ra một cái bát, mở chiếc bát úp bên trên ra, bên trong là một bát canh thịt gà.
“Đường Nha Tử, bát canh gà rừng này, cháu mang về nhà cho đại bá nhé!” Tôn thị nói.
Lạc Phong Đường vội vàng lắc đầu: “Tam thẩm, không được, không được, cháu sao có thể vừa đến ăn vừa mang đồ về?”
Tôn thị nói: “Thẩm bảo cháu mang về thì cứ mang về! Chưa nói đến việc chiều nay cháu giúp nhà ta cày ruộng, chỉ tính lúc trước khi cha Tình Nhi bị lật xe, bá phụ của cháu đã giúp nhà chúng ta sửa xe miễn phí, vậy thì một bát canh này có là gì đâu?”
“Tam thẩm, ngài khách khí, cháu cày ruộng cũng không mất bao nhiêu sức lực……”
Mặc kệ Tôn thị nói như thế nào, Lạc Phong Đường sống chết không chịu nhận bát canh gà kia.
Khóe mắt nam hài, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Dương Nhược Tình đang rửa bát.
Tôn thị không có cách nào khác, chỉ đành quay đầu nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, đừng chỉ lo rửa bát, lại đây giúp nương khuyên nhủ Đường Nha Tử nào!”
Dương Nhược Tình ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Phong Đường, khóe miệng cong lên cười vài tiếng.
Một bên rửa bát một bên nói: “Ta nói ngươi nha Đường Nha Tử, không phải chỉ là một bát canh gà hay sao, có cái gì quý giá đâu. Ngươi cứ dong dong dài dài từ chối, giống như một cô nương vậy.”
Dương Nhược Tình vừa nói xong, Lạc Phong Đường tức khắc đỏ thẫm mặt.
Tôn thị thấy vậy, trách Dương Nhược Tình: “Khuê nữ, nương bảo con giúp khuyên nhủ, sao con lại mở miệng nói lời khiến người ta tổn thương vậy?”
Tôn thị xoay người lại nói với Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, cháu đừng để trong lòng, Tình Nhi nhà ta tính tình như vậy, miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, nhiệt tình hơn ai hết, tiếp xúc lâu ngày cháu sẽ hiểu……”
Lạc Phong Đường kinh ngạc mở to mắt.
Chính mình uống say? Nghe lầm? Hay là hiểu sai ý?
Sao cảm thấy lời tam thẩm, có chút không thích hợp?
Bên này, Dương Nhược Tình cũng rũ mi xuống.
Sao lời nương nói càng lúc càng xa vậy? Cứ như là bà mối kéo tơ hồng!
Dương Nhược Tình vì thế liền cắt ngang lời Tôn thị, nói với Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, ngươi nếu là nam tử thì dứt khoát đi, nhận lấy đem về nhà. Ngươi xem nương của ta nói đến nước bọt ngập cả nhà bếp rồi, lỗ tai ta cũng muốn chai luôn vì nghe quá nhiều. Nhờ ngươi ra tay, giúp đỡ ta một việc, nhận lấy bát canh gà để thỏa mãn ước nguyện của nương ta đi!”
“Được, cháu xin thay mặt đại bá đa tạ tam thẩm!”
“Ngươi đứa nhỏ này, còn khách khí với thẩm làm gì!”
Thấy Lạc Phong Đường rốt cuộc chịu nhận lấy, mặt mày Tôn thị lập tức hớn hở lên, nhìn Dương Nhược Tình: “Vẫn là Tình Nhi nhà ta nói mới được!”
Người nói ‘có thể ’ vô tình, nhưng người nghe lại ‘hữu ý’.
Lạc Phong Đường mặt đỏ như mông khỉ.
“Đi thôi, thím đưa ngươi ra cửa.”
Lạc Phong Đường bị Tôn thị đẩy ra cửa phòng bếp, trước khi đi còn định quay đầu lại nhìn qua bên kia bệ bếp, không nghĩ tới Tôn thị trở tay liền đóng lại cửa.
Không nhìn thấy gì,trong lòng nam hài bỗng dâng lên một sự mất mát khó lý giải.
Tôn thị đưa Đường Nha Tử tới cửa hông liền dừng lại.
“Đường Nha Tử, đồ ăn nhà thẩm ăn có ngon không? Có hợp khẩu vị của cháu không?” nàng hỏi.
Lạc Phong Đường nghĩ nghĩ, thành thành thật thật trả lời: “Có ạ, vừa thơm vừa cay, cháu lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được ăn đồ nấu ngon như thế.”
Tôn thị cao hứng liên tục gật đầu: “Tất cả đều do Tình Nhi nhà ta nấu, Đường Nha Tử, nếu cháu thích đồ ăn nhà ta, sau này hãy thường xuyên tới chơi, chớ có khách khí, tam thúc cháu thường xuyên khen cháu với thẩm đó!”
“Hắc hắc.” Lạc Phong Đường có chút ngượng ngùng nhếch miệng cười cười, cúi đầu xuống cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
“Được rồi, vậy cháu nhanh về nhà đi, trên đường cẩn thận một chút!”
“Vâng, thím cũng quay lại phòng đi ạ!”
Nhìn bóng dáng Lạc Phong Đường đi xa, khóe mắt đuôi lông mày Tôn thị tràn ngập vui mừng.
Mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa ý, Tôn thị hiện tại coi như hoàn toàn cảm nhận được ý tứ của câu nói này.
Trở lại phòng bếp, bát đũa, nồi niêu đều đã được rửa sạch sẽ, bệ bếp cũng được thu dọn gọn gàng.
Dương Nhược Tình đang ở bên lu nước múc một gáo, rửa sạch đôi tay.
Nghe được tiếng mở cửa, nàng ngẩng đầu lên nhìn qua, trêu ghẹo nói: “Nương, con thực hoài nghi có phải Đường Nha Tử là thân sinh nhi tử mà cha mẹ đánh rơi bên ngoài không? Nhìn xem tối nay, từ khi Đường Nha Tử đến, ngài và cha của con đều yêu quý hết gắp đồ ăn lại mời rượu, khiến cho con gái đẻ như con cũng phải ghen ghét đấy!”
Tôn thị sửng sốt, ngay sau đó lại cười, cầm lấy chiếc khăn đưa cho Dương Nhược Tình lau tay, nói: “Tình Nhi à, con cảm thấy Đường Nha Tử như thế nào?”
“Cái gì như thế nào ạ?” Dương Nhược Tình không hiểu ra sao liền hỏi lại.
“Nhân phẩm, diện mạo, phẩm hạnh… mọi thứ thế nào!” Tôn thị nói.
Dương Nhược Tình nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói: "Xét về diện mạo hiện tại thì không tệ. Về ngoại hình và thân hình thì không có gì để lựa chọn. Chỉ là ..."
“Chỉ là…?” Tôn thị cúi đầu nhìn Dương Nhược Tình, truy vấn.
“Chỉ là quá không chú trọng đến việc vệ sinh cá nhân, nương chưa đi qua phòng bếp nhà hắn ở bên kia, ai da, con đi, thậm chí còn chẳng có chỗ mà đặt chân đó!”
Lần trước đưa sủi cảo qua, một con chuột béo từ trong thùng gỗ đựng gạo chạy vụt ra .
Làm mấy ngày nay, khi nàng đi lấy gạo nấu cơm, trong lòng luôn có bóng ma.
Nghĩ vậy, Dương Nhược Tình nhíu mày liên tục lắc đầu.
“Còn có tối nay, con đi đo chân của hắn, trời ơi, cái chân kia thật là mùi không chịu nổi, không chịu nổi……” nàng bóp mũi, chậc chậc miệng.
“Phụt!”
Tôn thị nhịn không được cười ra tiếng, lấy ngón tay chọc nhẹ lên trán Dương Nhược Tình.
“Ngươi nha đầu này, xem con nói khuyết điểm của người ta kìa?”
Tôn thị nói tiếp: “Hai nam nhân cùng sống, trong nhà không có nữ nhân gánh vác, không phải đều như vậy sao? Hơn nữa, nam hài tử này suốt ngày trên núi, sờ bò lăn lộn dưới sông, chân có mùi cũng không có gì lạ. Mùi mồ hôi là mùi của đàn ông, ngươi đúng là tiểu nha đầu không biết gì!”
“Nương, con không cùng ngài nói mấy chuyện này nữa, phòng bếp đã dọn xong, chúng ta đi đến phòng cha đi!”
“Thế còn……”
Tôn thị còn muốn hỏi xem cảm nhận của khuê nữ với Đường Nha Tử, tuy nhiên Dương Nhược Tình đã ra khỏi phòng bếp.
Tôn thị nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này gấp cũng không được, khuê nữ tuổi vẫn còn nhỏ, có nói nàng cũng không thể hiểu được, không chừng còn dọa đến nàng.
Sau này tạo chút cơ hội, cho hai hài tử tiếp xúc với nhau mới được.
Sau một thời gian, cả hai trở nên quen thuộc, nảy sinh tình cảm với nhau, hết thảy không phải nước chảy thành sông sao?
Trong phòng cách vách, Trường Canh cùng Đại Ngưu còn chưa có trở về, ngồi nói chuyện với Lão Tôn.
“Tôn bá, ngày mai bá hãy ở nhà dưỡng thương đi, phần ruộng còn lại của lão tam, để cháu cày giúp cho.” Trường Canh nói.
Lão Tôn không nói gì, Dương Hoa Trung hỏi lại: “Có sợ làm ảnh hưởng đến việc của nhà huynh không?”
“Không có việc gì, ngày mai ta rảnh rỗi!” Trường Canh nói.
Đại Ngưu cũng nói tiếp: “Ta mấy ngày hôm nay cũng sắp xong việc ở nhà mình rồi, chờ Trường Canh giúp nhà các ngươi cày ruộng xong, ta sẽ tới giúp trồng cây cải dầu và lúa mạch!”
Lão Tôn nói: “Lần này ta có mang theo hạt giống cây cải dầu và lúa mạch, ban đầu định làm xong bên này mới quay trở về, không may chân bị thương, chỉ đành khiến hai cháu mệt nhọc.”
“Không có việc gì, không có việc gì, chúng cháu cùng lão tam là huynh đệ mà!” Trường Canh vẫy vẫy tay nói.
Dương Hoa Trung không lên tiếng, hiện tại, hắn chỉ mong chân mình sớm bình phục, có thể gánh vác mọi công việc đồng áng trong nhà.