Chương 96: Sung sướиɠ cơm tối ( canh hai đưa đến! )

Bàn ăn tối được đặt ở phòng bên cạnh, trước giường của Dương Hoa Trung.

Lươn om với đủ màu sắc và hương vị, nội tạng gà xào chỉ cần ngửi thôi là đã thấy ngon rồi.

Rau chân vịt xanh mướt, rau cải trắng như phỉ thúy, tương ớt cuộn rau tể thái, canh trứng điểm xuyết hành lá cắt nhỏ.

Mỗi người một bát cơm trộn rau dại.

Lúc này đồ ăn đã ở trên bàn, ánh mắt của mọi người trong phòng đều sáng lên, Tiểu An thậm chí còn nuốt nước miếng vài cái!

“Gà hầm tới đây ……”

Tôn thị dùng bao tay bê chiếc nồi sành từ dưới bếp lên, khi nắp nồi được mở ra, mùi canh gà thơm lừng nháy mắt tràn ngập khắp phòng, khiến dạ dày của mọi người đều bị đánh thức!

Tôn thị đổ gà viên trong niêu đất cùng với nước lèo vào hai chiếc bát to để ở giữa bàn.

Một chiếc nồi đổ đầy hai bát.

“Tam tẩu thật là đảm đang, nhìn bàn đồ ăn này, dù là bữa tất niên cũng không được tốt như vậy!”

Đại Ngưu không khỏi khen ngợi.

Tôn thị khiêm tốn cười một cái, “Cũng không phải là công lao của ta, ta chỉ là trợ thủ thôi, phần lớn là do Tình Nhi nhà ta nấu!”

“Gì cơ? Đồ ăn ngon như vầy đều do Tình Nhi nấu sao? Thật không thể tin nổi!” Đại Ngưu thậm chí còn giơ ngón tay cái lên với Dương Nhược Tình.

Ánh mắt tán thưởng của mọi người bên cạnh cũng đổ dồn về phía Dương Nhược Tình, trong đó, ánh mắt nóng rực nhất là từ Lạc Phong Đường đưa đến.

Trước sự tán dương của mọi người, Dương Nhược Tình cười một cách hào phóng, hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra dưới ánh đèn càng thêm vui mắt.

“Đại Ngưu thúc đừng khen cháu, thím Đại Vân làm đồ ăn cũng rất ngon. Nhìn mấy đường đệ của cháu xem, đều khoẻ mạnh, kháu khỉnh! Còn có thím Quế Hoa, tay nghề làm bánh cực tốt, cháu học mãi mà chưa được!”

Trường Canh đang mở nắp vò rượu, nở một nụ cười sảng khoái, nói với Dương Hoa Trung: “Ha ha, lão tam, nha đầu nhà huynh nói năng thật ngọt. Nhìn xem, khen vợ của Đại Ngưu còn phải tiện thể kéo theo thím Quế Hoa của nàng, đúng là nha đầu tốt!”

Con gái mình vừa khéo tay, vừa biết ăn nói, được mọi người khen ngợi, Dương Hoa Trung tràn đầy kiêu ngạo, tự hào.

Hắn lộ ra nụ cười hàm hậu, vui mừng, sủng nịch nhìn Dương Nhược Tình, nói: “Khuê nữ của ta, làm việc gì cũng tốt hơn so với ta và nương nàng!”

“Hì hì, ông ngoại, cha, hai vị thúc thúc, còn có Đường Nha Tử, mọi người đừng nói chuyện nữa, nhân lúc đồ còn đang nóng, chúng ta ăn đi, nếu không đồ lại bị lạnh!”

Dưới sự thúc giục của Dương Nhược Tình, mọi người sôi nổi bắt đầu ngồi xuống.

Lão Tôn hỏi: “Tình Nhi, sao ông nội cháu không có lại đây ăn cơm? Trước đó còn nói tối nay uống với nhau một chum rượu!”

Tôn thị nói: “Để Đại An đi mời ông qua……”

Còn chưa dứt lời, Đại An đã vào phòng: “Ông nội nói buổi trưa ăn nhiều quá, vẫn chưa tiêu hóa hết đồ, buổi tối sẽ không tới, mà sẽ đi ngủ sớm!”

Mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau.

Lão Tôn và lão Dương là thông gia, Lão Tôn đến chơi, lão Dương dù sao cũng nên qua tiếp đón, ăn uống trò chuyện, đây chính là quy củ đãi khách, cũng là phong tục nơi này.

Lão Dương làm như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là cố tình không cho Lão Tôn mặt mũi.

Tôn thị và Dương Nhược Tình đưa mắt nhìn nhau, sợ là bởi vì chuyện sáng nay Đại An đánh nhau, hai lão nhân ý kiến bất đồng và có chút xung đột.

Nhưng cho dù có chút mâu thuẫn, bọn họ đều là những người ở độ tuổi tứ tuần, ngũ tuần, không nên để mất mặt nhau vào lúc này!

Lão Tôn mỗi năm hiếm khi đến đây một chuyến, chưa kể lần này lại đây giúp cày ruộng, còn dẵm phải mảnh sành bị thương ở chân.

Dù thế nào, lão Dương cũng nên đến đây hỏi thăm một tiếng.

Nghĩ vậy, Tôn thị quay đầu nhìn Dương Hoa Trung, đáy mắt nữ nhân, ánh lên một tia ủy khuất và oán trách.

Dương Hoa Trung cau mày, sắc mặt hổ thẹn.

“Đại An, lúc đệ qua bên kia, ông nội đang ngồi dưới đất hay đã lên giường rồi?” Dương Nhược Tình hỏi.

Đại An nói: “Ông nội đang ngồi bên cạnh bàn hút thuốc lá sợi, còn bà nội thì đang rửa chân cho ông.”

Dương Nhược Tình gật đầu: “Được rồi, như vậy ông nội vẫn chưa có lên giường, ông ngoại, mọi người cứ ngồi trước, cháu qua bên kia mời ông nội.”

“Cháu đừng đi, để ông ngoại đi. Lão ca ca này, ta hiểu tính mà.” Lão Tôn ha ha cười, vỗ vỗ vai Đại An.

“Cháu ngoan, dẫn đường cho ông ngoại nhé.”

……

Mọi người ngồi xuống quanh bàn, nhưng không ai dám động đũa, tất cả đều đang chờ hai vị trưởng lão.

Không lâu sau, Đại An cùng Lão Tôn đã trở lại.

Lúc vừa vào phòng, sắc mặt Lão Tôn không tốt lắm, nhưng rất nhanh, ông liền khôi phục như bình thường.

Mọi người liếc nhìn phía sau Lão Tôn, không có ai! Lão Dương vẫn không chịu qua!

Không đợi mọi người hỏi, Lão Tôn đầu tiên là cười ha ha, xua xua tay nói: “Xem ra lão ca ca thật sự mệt mỏi, đã đi ngủ rồi, chúng ta không nên làm phiền. Thục Trân, con lấy một cái chén, gắp mỗi loại thức ăn một chút đưa qua cho ông nội Tình Nhi!”

“Vâng!” Tôn thị lên tiếng, xoay người đi phòng bếp lấy chén.

Bên này, Trường Canh và Đại Ngưu cũng đều là người trưởng thành nên hiểu rõ chuyện gì đang xẩy ra, hiểu ý không bàn thêm về việc này.

Mọi người bắt đầu rót rượu ăn ăn uống uống ……

Dương Hoa Trung ngồi dựa trên giường, trong lòng vô cùng hụt hẫng, nhìn về phía nhạc phụ cùng Tôn thị, ánh mắt càng tràn ngập tự trách và áy náy!

Dương Nhược Tình không xen mồm, cầm bát đũa múc cho Tiểu An một bát canh gà, để cho hắn uống xong, mới lấy cơm cho hắn.

“Tôn bá, tới tới tới, để cháu rót đầy rượu cho ngài, chúng ta hôm nay nếu không say sẽ không về!” Trường Canh đứng dậy rót rượu mời Lão Tôn.

Lão Tôn nhìn thấy rượu, đôi mắt liền sáng lên, sự không hài lòng trước đó tan biến như mây khói.

Ông đưa bát qua: “Được được được, nghe nói Trường Canh tiểu tử ngươi tửu lượng không tồi, chúng ta hôm nay thi đấu thử xem……”

“Ông ngoại chân đang bị thương, còn đắp thuốc, không được uống rượu!”

Dương Nhược Tình ngẩng đầu lên dặn dò.

Lão Tôn không cho là đúng nói: “Không uống rượu á? Như vậy chẳng phải là mất vui sao? Chúng ta là người sống gần núi, không cần kiêng kỵ như vậy!”

“Chờ chân ông khỏi, ông ngoại muốn uống bao nhiêu cũng được. Nhưng bây giờ, nhất định là không thể uống!” Dương Nhược Tình dứt khoát đi tới, lấy bát rượu của Lão Tôn.

Nhìn dáng vẻ thèm thuồng của lão Tôn, nàng không đành lòng, liền đưa cho ông một chiếc chén nhỏ hơn, “Chỉ một chén thôi, không được hơn!”

Lão Tôn vẻ mặt buồn bực, đưa tay cầm đũa chỉ vào Dương Nhược Tình, nói với những người khác trên bàn: "Mọi người nhìn xem, con gái ruột của ta cũng không dám quản ta, trong khi cháu gái ta lại dám! Nha đầu đanh đá, sau này ai cưới nàng, sẽ biết tay! Ha ha ha……”

“Tình Nhi có khả năng lại thông minh, sau này ai có phúc khí mới cưới được nàng!” Trường Canh khen ngợi.

Đại Ngưu cũng liên tục gật đầu, nếu không phải mấy tiểu tử trong nhà đều nhỏ tuổi hơn Tình Nhi, hắn cũng muốn kết thông gia.

Lạc Phong Đường ngồi ở bên kia, hơi cúi đầu, nhưng khóe mắt không hề rời khỏi người Dương Nhược Tình.

Nam tử nóng bừng mặt, rượu rất thơm, nhưng nữ oa này còn quyến rũ hơn cả rượu! Đúng là chưa uống đã say!

“Ai nha ông ngoại, ông chưa uống đã say, nếu còn cứ nói như vậy, cháu dù một giọt cũng không cho ông chạm vào!”

Bên kia, Dương Nhược Tình hơi ngượng ngùng khi thấy đề tài mọi người nói liên quan đến chuyện hôn nhân của mình, vì thế làm nũng nói.

Lão Tôn liên tục gật đầu: “Được được được, ông ngoại không nói cháu, không nói cháu nữa! Nha đầu này……”

Mọi người bắt đầu dùng bữa uống rượu, Dương Hoa Trung được Dương Nhược Tình chấp thuận, bèn kính Lão Tôn một chung rượu.

Mùi thơm của rượu quyện với mùi thơm của rau, của các món ăn cay cay kí©h thí©ɧ thần kinh và khẩu vị của mọi người, cả nhà rộn ràng hẳn lên.

Những chuyện khó chịu trước đây, giống như một khúc nhạc đệm, rất nhanh đã bị mọi người ném qua đầu, không khí trở nên thực vui vẻ!