Lạc Phong Đường bối rối, nhưng vẫn đi theo Dương Nhược Tình vào phòng.
Căn phòng tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ, thoang thoảng hương thơm.
Lạc Phong Đường ngước mắt lên nhìn xung quanh, cạnh tường có một chiếc giường, bên trên có một tấm màn ố vàng buông xuống.
Trước giường có một cái bàn, bên trên đặt bộ ấm trà.
“Tình Nhi, đây là phòng của ai?” hắn hỏi.
Dương Nhược Tình quay đầu nhìn hắn: “Đây là phòng của ta.”
Mặt Lạc Phong Đường lập tức đỏ lên.
Tình Nhi tự nhiên lại gọi hắn tới phòng nàng làm gì?
Đang suy nghĩ lung tung, hắn đột nhiên nghe thấy Dương Nhược Tình đang ở bên giường, kéo màn lên kêu nhỏ một tiếng.
Lạc Phong Đường vội vàng chạy đến, chỉ thấy bên trong màn, đệ đệ Đại An của Dương Nhược Tình đang nằm nghiêng trên giường, hai tay gối sau đầu.
“A, tiểu tử thúi, sao trốn ở chỗ này?” Dương Nhược Tình hỏi.
Đại An đang nhìn chằm chằm đỉnh màn đến phát ngốc, nghe thấy tiếng Dương Nhược Tình, hắn nhướng mi liếc mắt nhìn nàng.
Vừa định nói hắn đi được một đoạn hơi chóng mặt nên đến bên giường tỷ tỷ nằm một lúc.
Đảo mắt, lại nhìn thấy Lạc Phong Đường đang theo sát Dương Nhược Tình, Đại An khẽ nhíu mày.
Hắn trở mình, lười biếng nói: “Em buồn ngủ.”
“Sắp đến giờ ăn tối rồi, dù có buồn ngủ đến mấy cũng phải ăn no rồi mới ngủ, dậy đi!” Dương Nhược Tình vỗ nhẹ vào chân Đại An.”
Đại An bất động.
“Tiểu tử thúi, tỷ gọi không được đệ đúng không? Tránh ra chút, để tỷ lấy đồ!”
Dương Nhược Tình có điểm dở khóc dở cười, đưa tay lên vỗ mông Đại An.
“Bộp!”
Âm thanh vang lên, Đại An choáng váng cả người.
Xoa cặp mông của mình, khuôn mặt trắng nõn của Đại An nháy mắt đỏ như mông con khỉ!
Hắn nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, hung hăng trừng mắt với Dương Nhược Tình, không nói gì, xoa xoa mông, xoay người rời khỏi phòng.
Dương Nhược Tình ngẩn ra.
Tiểu tử thúi, tối nay xảy ra chuyện gì? Trêu đùa mà cũng cáu đến như vậy?
"Tình Nhi, Đại An đã lớn, mà ngươi lại đánh hắn như vậy. Chắc là hắn cảm thấy mất mặt nên mới tức giận với ngươi. Ngươi mau chạy đi dỗ dành hắn!"
Lạc Phong Đường ấp úng nói, “Đều do ta, ta không nên cùng ngươi lại đây!”
Dương Nhược Tình định thần lại, hiểu ra tại sao Đại An mẫn cảm như vậy.
Nam hài tử tám tuổi, Đại An lớn hơn so với những đứa trẻ cùng lứa.
Có lẽ là do mình đánh mông hắn, đúng lúc bị Lạc Phong Đường nhìn thấy, cho nên mới giận dỗi!
Dương Nhược Tình lắc đầu cười, kiếp trước nàng là một đứa trẻ mồ côi nên chưa từng có kinh nghiệm ở chung với anh chị em.
Trong tổ chức, xen lẫn với đồng đội toàn là đàn ông, trò đùa gì cũng có thể làm, khiến tính cách của nàng trở nên dung tục, thiếu sự tinh tế của một nữ nhi.
Được rồi, sau này sẽ tìm một cơ hội đi dỗ dành tiểu tử thúi kia!
“Không có chuyện gì, cứ để nó đi, ngươi chờ ta một chút, để ta lấy đồ cho ngươi.”
Dương Nhược Tình quay ra nói với Lạc Phong Đường.
“Đồ gì vậy?” Lạc Phong Đường hỏi.
“Ngươi chờ chút liền biết, đến đây, ngồi xuống trước đi.”
Dương Nhược Tình nắm lấy cánh tay của Lạc Phong Đường, bảo hắn ngồi xuống bên cạnh giường.
Sau đó, nàng leo lên giường, cúi người lục lọi bên trong giường để tìm đồ ……
Lạc Phong Đường ngồi bên cạnh giường, nghĩ đến mình đang ngồi lên chăn và đệm ngủ của Tình Nhi, lúng túng không biết nên đặt tay ở đâu!
Đặt trên đùi cũng không được, để bên mình cũng không được, giơ lên càng không được!
“Ha ha, tìm được rồi!”
Dương Nhược Tình nhảy trở lại mặt đất, trên tay cầm một tấm ván vải cứng, giống như một chiếc bánh kếp quá khổ được trải ra.
“Tình Nhi, đây là gì?” Lạc Phong Đường hỏi.
“Đường Nha Tử, cởi giày ra đi.” nàng phân phó.
Lạc Phong Đường cảm thấy khó hiểu.
Hắn đỏ lên mặt nói: “Không, đừng cởi, Giày của ta có mùi ……”
“Ai Ai, bảo ngươi cởi liền cởi đi, nam nhi sao nói nhiều vậy?” Dương Nhược Tình nhìn hắn, tức giận quở trách.
Lạc Phong Đường cắn môi, nghiêng người cởi chiếc giày bên trái, gõ xuống đất vài cái, đánh bay lớp bụi bên trong, sau đó do dự đưa cho Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình cầm lấy giày, í ẹ, mùi……thúi quá!
Nàng lật đế giày lên, đang định áp tấm ván vải lên, thì thấy mặt dưới siêu bẩn……
“Được rồi, để ta tự mình làm vậy!”
Nàng lẩm bẩm nói, đặt giày của Lạc Phong Đường xuống, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
Giơ tay nắm lấy mắt cá chân Lạc Phong Đường, đè bàn chân to của hắn lên tấm vải đế...
……
Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay nhỏ, mềm mại giữ lấy, có chút tê dại, ngứa ngáy……
Lạc Phong Đường nhịn không được run lập cập, thân mình nháy mắt căng chặt lên.
“Tình Nhi, ngươi, ngươi định làm gì?”
Dương Nhược Tình đang tập trung vào việc trong tay, không thấy được sự bối rối của Lạc Phong Đường, đầu vẫn đang cúi xuống nói: "Ta đang đo cỡ chân của ngươi!"
“Ngươi đo chân ta làm gì?”
“Thì rõ ràng là để làm giầy cho ngươi chứ còn gì nữa!” Dương Nhược Tình thuận miệng nói.
Làm giầy?
Mập Mạp vừa nói sẽ làm giầy cho hắn đúng không?
Lạc Phong Đường ngây ngốc cả người.
Cho đến khi Dương Nhược Tình lấy xong kích thước, xỏ giúp hắn chiếc giày rách nát đến không nhìn ra hình dạng vào chân rồi bước ra khỏi phòng, hắn ta vẫn như đang giẫm lên bông gòn, chân thấp chân cao lọt vào trong sương mù !
Trong phòng bếp, Tôn thị đang đun nước nóng tráng bát đũa, Tiểu An ở bên cạnh giúp so đũa, Đại An im lặng không làm gì ngồi ở bên cửa.
Khi Dương Nhược Tình đi vào phòng bếp, Tôn thị ngẩng đầu cười hỏi: “Tình nhi, lấy xong số đo rồi à?”
Dương Nhược Tình nhướng mày cười: “Tình Nhi mà đã ra tay, thì đảm bảo mọi việc đều xong!”
“Vậy là tốt rồi, ăn cơm thôi, để nương bê đồ ăn lên phòng!” Tôn thị nói xong liền xoay người bưng bát rau cải trắng và rau chân vịt đi.
Tiểu An cầm đũa, chạy lon ton theo sau.
Dương Nhược Tình nhìn về phía cửa bếp, “Tỷ nghe nói, dù có đẹp trai đến mấy mà hay cau mày cũng sẽ trở thành xấu!”
Đại An khẽ hừ một tiếng, hàng mi cong vυ"t rũ xuống, chân dẫm lên một quả thông trên mặt đất.
“Không sao cả, đệ không dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm!” hắn trầm giọng nói.
Dương Nhược Tình bĩu môi: “Tiểu tử ngốc, tối nay làm sao vậy? Ngượng ngùng, xoắn xít, giống y một tiểu cô nương!”
Đại An mày nhíu, ngẩng đầu nhìn Dương Nhược Tình.
Sự ai oán trong mắt hắn khiến Dương Nhược Tình chột dạ.
Nàng đột nhiên nở nụ cười, đi tới trước cửa bếp, ngồi xuống trước mặt Đại An.
“Tiểu tử thúi, tỷ biết tại sao đệ không vui. Là do tỷ ở trước mặt Đường Nha Tử đánh mông đệ mấy cái đúng không? Dù sao tỷ cũng là tỷ tỷ của đệ, đánh mông đệ thì có sao? Đệ cũng không phải là hổ, không sờ mông được!”
Dương Nhược Tình không nói tới còn đỡ, vừa nhắc tới, mặt tiểu nam hài lại đỏ như mông khỉ!
“Tỷ, tỷ còn không biết xấu hổ nói ra sao. Dù sao đệ cũng là đệ đệ của tỷ, sao tỷ có thể trước mặt người ngoài đánh mông đệ. Đệ cũng không phải là tiểu hài tử nữa. Như vậy đệ làm gì còn mặt mũi đi lại trong thôn?”
“Cái gì?”
Dương Nhược Tình dở khóc dở cười, giơ tay xách tai Đại An lên.
“Được, tiểu tử thúi, còn cùng tỷ tỷ lý luận sao? Là ai cố tình cản đường ai? Tỷ đánh mông đệ thì sao nào? Ai bảo đệ ăn vạ không chịu đứng dậy?”
“Ai da, tỷ tỷ, đau, đau……”
“Tiểu tử thúi, mới tám tuổi liền nghĩ là đã lớn sao? Để tỷ nói cho đệ biết, dù đệ có 18 tuổi hay 80 tuổi, đệ đều là đệ đệ của ta! Chỉ cần tỷ tỷ còn một hơi thở, muốn đánh mông đệ liền đánh, hiểu không?”
“Tỷ tỷ, đệ sợ tỷ rồi, là đệ sai, đệ sai. Tỷ buông tay ra đi!”
Đại An nhe răng trợn mắt, tỷ tỷ thật nhẫn tâm, nhéo tai hắn muốn đứt luôn rồi!
Nghe Đại An nhận thua xin tha, Dương Nhược Tình cười đắc ý, buông lỏng tay.
“Sớm nhận thua không phải tốt hơn sao, không cho cúi mặt xuống nữa, mau đứng dậy giúp tỷ bưng đồ ăn!”