Lạc Phong Đường nhìn theo bóng lưng Dương Nhược Tình đang đi xa, gãi đầu, trong lòng không khỏi bối rối.
Khóe miệng nam hài lại nhịn không được cong lên vui sướиɠ!
……
Sau khi rời khỏi nhà Phúc bá, Dương Nhược Tình liền đi rừng cây sau thôn.
Nàng nhớ rõ mấy lần trước đến đây hái rau dại, cắt cỏ tranh, từng nhìn thấy một loại thảo dược. Loại thảo dược này rất có tác dụng trong việc phòng và điều trị uốn ván.
Mặt trời đã ngả về phía tây, Dương Nhược Tình đi vào trong rừng, bắt đầu tìm kiếm……
Khi ánh sáng trong rừng mờ đi, những người nông dân đang làm ruộng dưới sườn đồi đều chuẩn bị dừng tay để về nhà, Dương Nhược Tình cuối cùng cũng bước ra khỏi rừng.
Trên tóc và trên người nàng, dính một ít bùn đất cùng mảnh vụn cỏ cây, nhưng trên mặt lại có một nụ cười hài lòng.
Tay trái nàng cầm một nắm cây cỏ, có loại hoa màu tím, có loại quả trắng như hạt gạo.
Tay phải nàng lại xách theo hai con gà rừng được buộc cánh bằng cỏ tranh.
Nhìm đám chiến lợi phẩm trong tay, nàng thật sự vui vẻ.
Loại cây có hoa màu tím này gọi là kinh giới, dùng để trị liệu và phòng chống uốn ván cực kỳ có hiệu quả.
Loại cây có quả trắng như hạt gạo này thì có thể giúp giảm bớt cảm giác đau đớn ở miệng vết thương.
Đúng ra nàng có thể ra sớm hơn, nhưng trên đường lại thấy tung tích của gà rừng, nàng liền đuổi theo, khiến cho chậm trễ một lúc.
Không chần chừ thêm nữa, nàng vội vã xách đồ bước nhanh trở về thôn.
Về tới nhà, phòng bếp lạnh như băng, cả nhà đều tập trung trong phòng Dương Hoa Trung.
Dương Hoa Trung đang nằm ở trên giường, ông ngoại ngồi ở trên ghế bên cạnh, trước mặt có một chiếc ghế đẩu nhỏ, cái chân đắp thuốc, quấn băng gạc đang để trên chiếc ghế này.
Cả nhà lớn nhỏ đều tập trung quanh giường của Dương Hoa Trung, Tôn thị đứng bên cạnh Lão Tôn giúp ông nhồi sợi thuốc lá.
Khi Dương Nhược Tình đẩy cửa phòng bước vào, vừa lúc nghe thấy Lão Tôn cao giọng nói: “……nam oa kia thật sự không tồi, tới tới lui lui cõng ta đi, rất là khỏe mạnh! Không kêu một tiếng, còn giúp nhà ta cày ruộng, là đứa trẻ nhà ai vậy? Thật sự là tốt quá……”
“Ai giúp nhà chúng ta cày ruộng ạ?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, người trong phòng liền nhìn đến.
Thấy Dương Nhược Tình đẩy cửa vào phòng, trong tay còn xách theo gà rừng, đôi mắt Đại An, Tiểu An sáng lên.
Tiểu An hoan hô chạy tới: “Tỷ, gà rừng từ đâu ra vậy?”
“Tỷ bắt được đấy, lợi hại không?”
“Oa, tỷ tỷ thật là lợi hại!” Tiểu An reo mừng.
“Hi hi, con gà rừng này cho em mang đi chơi đó!”
Dương Nhược Tình cười, đem gà rừng trong tay để xuống mặt đất phía sau cửa, lại xoa xoa đầu Tiểu An một chút, mới nhấc chân đi hẳn vào trong phòng.
Tiểu An hưng phấn muốn chết, gọi Đại An đến đây, hai tiểu tử vây quanh hai con gà rừng, nghiêng đầu trêu chọc.
Phía bên này, đầu tiên, Dương Nhược Tình mỉm cười với Dương Hoa Trung, sau đó xoay người đi đến bên cạnh ông ngoại, cúi người nhìn chân của ông.
“Ông ngoại cảm thấy như thế nào? Vẫn rất đau đúng không ạ?”
“Khá hơn nhiều rồi, đau có một chút thế này không tính là gì!” Lão Tôn vung tay lên, tỏ vẻ không để ý.
“Tình nhi, mấy con gà rừng kia, ai dạy cháu bắt thể? Trông rất tốt, mỗi con chắc cũng phải ba đến bốn cân đi!” Lão Tôn nói.
Dương Nhược Tình cong môi cười: “ ’Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác’, cháu ngoại của ông hiện tại có thể làm được rất nhiều việc như thế này!”
“Ha ha, không tồi không tồi!” Lão Tôn vui sướиɠ cười nói, lại đem thuốc lá sợi đặt lên miệng.
Tôn thị rót một bát trà đưa qua cho Dương Nhược Tình: “Tình nhi uống một ngụm trà đi, Đường Nha Tử nói con có việc đi ra ngoài, vậy là con chạy tới trong rừng cây bắt gà rừng sao?”
Dương Nhược Tình đứng lên, đem thảo dược trong tay đưa cho Tôn thị, nhận bát nước trà, ngửa đầu uống ừng ực.
Tôn thị nhìn mấy cây thảo dược màu sắc rực rỡ trong tay, kinh ngạc hỏi.
“Đây là gì?”
“Thảo dược, để đắp cho ông ngoại.” Dương Nhược Tình uống xong, lau vệt nước trên miêng, nói.
“Ông ngoại con đã đắp thuốc rồi mà?” Tôn thị hỏi.
Dương Nhược Tình lắc đầu: “Loại thảo dược này tác dụng càng tốt hơn.”
Tôn thị và Dương Hoa Trung đều đã từng thấy y thuật của Dương Nhược Tình, chân của Dương Hoa Trung trong thời gian này đều nhờ nàng mát xa trị liệu.
Về mặt này, cả hai vợ chồng đều không nghi ngờ gì cả.
Lão Tôn lại kinh ngạc, “Sao? Tình Nhi của ta còn biết cả thảo dược ư?”
“Cha, chuyện này để con nói cụ thể với ngài sau.” Tôn thị giành nói.
Khả năng của con gái đều do Bồ tát ban cho, không thể công khai!
Lão Tôn cũng là người thức thời, lập tức liền không truy hỏi nữa.
“Nương, ông ngoại, mọi người vừa mới nói ruộng nhà ta như thế nào?”
Dương Nhược Tình hỏi lại vấn đề vừa rồi.
Tôn thị phục hồi lại tinh thần, nói: “Ông ngoại và cha của con đang nói về chuyện này!”
“Đường Nha Tử, thật là một tiểu tử tốt. Buổi chiều hôm nay, hắn cõng ông ngoại con về nhà, ta và cha con chỉ lo chăm sóc ông, cũng không để ý đến chuyện ngoài ruộng.”
“Vừa rồi ta mới nhớ tới, nên dẫn theo Tiểu An đi ra ngoài ruộng để dắt trâu và mang lưỡi cày về. Đúng lúc thấy Đường Nha Tử đang giúp nhà chúng ta cầy ruộng. Cả ngày hôm nay, toàn bộ ruộng đều được hắn cày xong, thật là một đứa trẻ tốt!”
Nghe Tôn thị nói xong, Dương Nhược Tình cũng kinh ngạc mở to mắt.
“Không thể nào? Tiểu tử kia sao lại chăm chỉ như vậy nhỉ?”
Tôn thị gật đầu: “Nương còn đang muốn hỏi con đây, có phải con nhờ hắn cày ruộng giúp nhà chúng ta không?”
Dương Nhược Tình không nhịn được mà bật cười: “Không có đâu, con với hắn không thân cũng chẳng quen, con sao có thể mở miệng ra nhờ hắn được!”
“Như vậy có nghĩa là Đường Nha Tử tự ý quyết định giúp chúng ta!” Tôn thị phân tích nói.
Lão Tôn cùng Dương Hoa Trung gật đầu phụ họa, đáy mắt của hai người, đều không che giấu sự tán thưởng và cảm kích đối với Lạc Phong Đường.
Dương Nhược Tình im lặng.
Tiểu tử kia thật đúng một người nhiệt tình, nhìn ngu ngơ chất phác, nhưng tâm tư lại rất tinh tế.
Không tồi, không tồi! Ấn tượng của nàng với hắn lại tốt thêm một chút.
Dương Nhược Tình nói với Tôn thị: “Nương, chắc là do lần trước chúng ta tặng sủi cảo cho hắn, nên lần này hắn muốn cảm ơn chúng ta! Nương cũng đừng nhắc lại nữa, không phải ngài đang làm cho hắn đôi giày sao? Sau này chờ ngài làm xong đưa qua, bảo đảm hắn sẽ rất vui mừng!”
“Được, đế giày đã gần khô rồi, hai ngày nữa là có thể bắt đầu làm. Đến lúc đó ta sẽ làm cho Đường Nha Tử trước!” Tôn thị nói.
“Được ạ!” Dương Nhược Tình cười.
Sau cửa đột nhiên truyền đến tiếng rột rột.
“Ha ha, Tiểu An nhà ta đói bụng? Thèm gà rừng phải không?”
Dương Nhược Tình quay người lại, liếc nhìn bụng Tiểu An, cười hỏi.
Mặt Tiểu An đỏ lên, thè lưỡi, “Đói bụng……”
“Nương, con cũng đói bụng rồi, chúng ta nấu cơm đi!” Dương Nhược Tình đề nghị.
“Được, chúng ta nấu cơm.” Tôn thị nói.
Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Trường Canh: “Tôn bá, bá có ở trong không? Cháu và Đại Ngưu tới thăm!”
“Có đây, có đây, Trường Canh, Đại Ngưu, hai cháu mau vào trong phòng đi!” Lão Tôn vội trả lời.
Cửa phòng đẩy ra, Trường Canh cùng Đại Ngưu đi đến.
Hai người cũng không đi tay không, Trường Canh trong tay cầm theo một bầu rượu, Trong khi Đại ngưu lại cầm một bao thuốc lá sợi, đều để biếu Lão Tôn.
Tôn thị vội vàng rót trà, Dương Nhược Tình đưa ghế đến, trong phòng thoáng chốc náo nhiệt hẳn lên.
“Tôn bá, buổi chiều chúng cháu đều đi thôn cách vách làm thuê, vừa về nhà liền tới đây, chân của bá sao rồi ạ?”
Để ý thấy chân Lão Tôn đang băng bó, Trường Canh cùng Đại Ngưu dò hỏi ……
Bên này, Dương Nhược Tình và Tôn thị mang theo hai đưa nhỏ đi tới phòng bếp.
Tối nay sẽ ăn một bữa to, hai mẹ con liền bắt tay vào nấu cơm.
“Tình Nhi, hay chúng ta gọi luôn Đường Nha Tử tới nhà ăn cơm đi!” Tôn thị đề nghị.
“Dạ được.” Dương Nhược Tình: “Nhưng con đang không rảnh, ai đi gọi hắn bây giờ?”
“Tỷ, đệ với Tiểu An sẽ đi!” Đại An nói.
“Được, vậy các đệ trên đường nhớ cẩn thận một chút!” Dương Nhược Tình dặn dò.
“Vâng! Phong đường ca ca giúp nhà chúng ta cày ruộng, còn cõng ông ngoại về. Dù có phải kéo, chúng đệ cũng muốn kéo huynh ấy tới ăn cơm, Tiểu An, ngươi nói có đúng không?” Đại An hỏi Tiểu An.
Tiểu An gật đầu như gà mổ thóc, hai huynh đệ nắm tay nhau, chạy đi.
Dương Nhược Tình và Tôn thị nhìn nhau cùng cười lên.
“Nương, chúng ta bắt đầu đi!”
“Được rồi!”