- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ
- Chương 9: Đồ Sao Chổi
Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ
Chương 9: Đồ Sao Chổi
Nhớ đến đám chăn ẩm ướt trong phòng, Dương Nhược Tình thật hận không thể ngay lập tức đem ra phơi nắng, tiệt trùng. Bất tiện chính là nàng đang đóng vai ngốc tử nha, nếu ôm chăn ra, không phải dấu đầu lòi đuôi sao?
Vì thế, nàng đột nhiên nhếch miệng, hướng phía nhà bếp “A a…” lên vài tiếng.
Quả nhiên, mành nhà bếp lập tức bị xốc lên, Tôn thị vừa lau khô nước ở tay, vừa vội vàng chạy tới bên Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, con sao vậy?”
Dương Nhược Tình há miệng thở dốc, đang chuẩn bị ghé tai Tôn thị, nhờ bà giúp nàng đem chăn đệm ra phơi, thì cùng lúc, cửa gỗ nhỏ dẫn đến căn phòng phía trước “Rầm” một tiếng, bị người từ bên ngoài đập mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi, chân mang giày rơm, ống quần dính đầy bùn đất được xắn tới đầu gối, hấp ta hấp tấp từ bên ngoài tiến vào.
Người trẻ tuổi này khoảng tầm hai mươi, khuôn mặt chữ điền, nước da ngăm đen, mày rậm mắt to, mũi cao, môi hơi dầy. Dương Nhược Tình liếc mắt liền nhận ra đây chính là ngũ thúc của nàng Dương Hoa Châu.
Tôn thị bị tiếng động lớn làm cho giật mình, ngẩng đầu lên thấy rõ người tới, liền nhẹ nhõm thở ra, đồng thời cũng lộ ra một biểu tình kinh ngạc.
“Ngũ đệ, không phải cậu hôm nay đi tới nhà lão Triệu thôn đông để hỗ trợ đắp bệ bếp sao? Sao mới đi chưa bao lâu đã trở lại rồi?” Tôn thị hỏi.
Dương Hoa Châu giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhìn thoáng qua Dương Nhược Tình phía sau Tôn thị, rồi hướng về bà lớn tiếng hỏi: “Tam tẩu, hôm nay tam ca đi trấn trên đã về chưa?”
“Chưa về, có chuyện gì sao?”
“Có phải tam ca lúc ra cửa trên mặc áo màu xám, dưới mặc quần màu lam, chân đeo đôi giầy rơm?” Dương Hoa Châu lại hỏi.
Tôn thị hồi tưởng một chút liền gật gật đầu, rồi như nghĩ đến cái gì, bà đang ngồi xổm bên cạnh Dương Nhược Tình, đột nhiên đứng bật dậy, nôn nóng hỏi Dương Hoa Châu: “Ngũ đệ, đệ hỏi cái này có ý gì? Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ôi, thật là tệ!” Dương Hoa Châu vỗ đùi, cắn răng, cả khuôn mặt đều rối tung rối mù.
Tôn thị vừa nghe lời này, sắc mặt đột nhiên trở lên trắng bệch, nghĩ đến cha Tình Nhi đi lâu như vậy, trong lòng chợt sinh ra dự cảm không lành.
Đôi môi bà run rẩy, đang muốn hỏi lại, đúng lúc này, cánh cửa ở sương phòng phía đông đối diện kẽo kẹt mở ra.
Một ông lão cao gầy, mặc áo khoác đi ra, tóc mai hai bên đã điểm hoa râm, nhưng thân thể thoạt nhìn còn rất linh hoạt.
Ông lão một bàn tay nắm lấy cổ áo, một tay khác đang cầm điếu thuốc lá. Ở phía sau, Đàm thị sắc mặt lo lắng đi theo.
Dương Nhược Tình biết, ông lão trước mặt này chính là ông nội của nàng, đồng thời cũng là gia trưởng của Dương gia.
Lão Dương từ trong phòng đi ra, sắc mắt luôn âm trầm, cũng không thèm nhìn mẹ con Tôn thị, chỉ trừng mắt hướng Dương Hoa Châu quát lớn: “Phiền phức! Cái tính cách nói một nửa, lưu một nửa của người thật giống lũ đàn bà. Rốt cuộc tam ca của ngươi làm sao? Nói mau!”
“Cha, không tốt rồi, ta nghe con dâu của Nhị Cẩu từ thị trấn trên trở về nói, ở bãi sông cách thị trấn năm trăm dặm, có một người đàn ông nằm nghiêng, trên mình bê bết máu, chiếc xe lật nghiêng bên cạnh. Con dâu Nhị Cẩu nhát gan, không dám đi qua nhìn, chỉ thấy người nọ mặc quần áo giống như tam ca!”
“Cái gì?” Thân mình lão Dương lung lay, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất.
Đàm thị tiến lên vài bước, đột nhiên nắm lấy cánh tay Dương Hoa Châu, lạnh lùng nói: “Ngươi nói gì? Tam ca của ngươi đi xe bò, sao có thể đi đến sông được?”
“Con dâu của Nhị Cẩu nói như vậy, cụ thể như thế nào, con cũng không rõ! Vội vàng trở về hỏi ý kiến của phụ thân đây!”
“Cha của Tình Nhi…” Tôn thị kêu lên một tiếng, xoay người hướng ra ngoài, còn không đi được hai bước, thân hình đột nhiên đứng lại, cả người thẳng tắp ngã xuống nền đất phía sau.
Vẻ mặt Dương Nhược Tình thay đổi, đang chuẩn bị nhảy ra đỡ thì Dương Hoa Châu đã nhanh tay lẹ mắt hơn, đỡ được Tôn thị.
“Tam tẩu…”
Lay động một chút, Tôn thị mới hồi phục lại tinh thần.
“Ta muốn đi tìm cha của Tình Nhi!” Đôi mắt Tôn thị mở trừng trừng, nhưng không thấy tiêu cự, dùng sức đẩy Dương Hoa Châu ra, chạy nhanh về phía trước.
“Cha, việc này nên làm thế nào? Ngài mau mau quyết định!” Dương Hoa Châu nhìn theo hướng Tôn thị chạy đi, gấp đến độ dậm chân.
“Còn thất thần làm gì? Không mau đi tiền viện gọi đại ca ngươi, chiều nay không xuống ruộng, tất cả mọi người đều đi tìm lão tam!”
Lão Dương còn chưa nói xong, Dương Hoa Châu đã lao đi như một con gió, tiếp đến liền nghe thấy tiếng hắn gõ ầm ầm lên cửa phòng đại ca Dương Hoa An. Lão Dương cũng cài cúc áo lên, vô cùng lo lắng đuổi theo.
Trong sân sau lúc này, chỉ còn lại Đàm thị đang gấp đến độ xoay vòng quanh giữa sân và Dương Nhược Tình vẻ mặt ngốc nghếc đứng dưới chân tường.
Tuy chưa từng chính thức gặp được cha, nhưng qua những mảnh ký ức mơ hồ, rải rác của nguyên chủ, nàng biết rằng đó là một người đàn ông có khuôn mặt thuần phác, phúc hậu.
Ông cùng Tôn thị giống nhau, mười mấy năm như một, không oán không hối mà sủng ái đứa con gái ngốc nghếch này.
Cả đêm hôm qua không ngủ, sáng nay, trời vừa tờ mờ sáng, ông đã đi lên trấn trên bốc thuốc, chắc do tinh thần không tốt hoặc gặp chuyện gì đó, mới xảy ra cớ sự lật xe bò!
Dương Nhược Tình trong lòng lo lắng, cũng muốn đi theo xem hiện tại cha gặp phải vấn đề gì. Nhưng nàng bản thân vừa mới bị thương nặng cho chết đuối, lại sốt nguyên một đêm, chỉ dứng dậy một chút, liền cảm thấy hoa mặt chóng mày, căn bản không thể đuổi kịp đám người Tôn thị, ngược lại có khi còn gây vướng chân, vướng cẳng.
Nàng chỉ có thể ngơ ngác đứng ở cuối chân tường sương phòng phía tây, nhón chân nhìn về cửa trước, dựng thẳng hai lỗ tai để nghe ngóng động tĩnh! Trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng cha không có vấn đề gì!
Ở đằng kia, Đàm thị nhìn xung quanh một lát, miệng không biết đang thì thầm cái gì, xoay người nhặt điếu thuốc lão Dương làm rơi trên mặt đất lên, đang muốn quay lại sương phòng phía đông, trong lúc xoay đầu vô tình thấy Dương Nhược Tình đang đứng dựa ở chân tường, Đàm thị trong lòng liền nổi lên lửa giận, hướng tới Dương Nhược Tình quát mắng:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tất cả đều không phải do ngươi gây họa sao? Một kẻ béo phì, đần độn, sao mệnh lại dài như vậy? Nếu lão tam mà có mệnh hệ gì, ngươi cùng nương của người đừng nghĩ ở lại nhà của Dương gia. Sớm muộn gì ta cũng đuổi các ngươi ra khỏi nhà! Đồ sao chổi! Đồ dịch bệnh!”
Nếu là khi khác, Dương Nhược Tình khẳng định sẽ không để yên. Nhưng lúc này, nàng đang lo lắng cho cha, không có tâm trạng đi so đo với lời nói của Đàm thị .
Lại nói, tuy Đàm thị nói khó nghe, nhưng cũng là tình hình thực tế.
Nếu nguyên chủ không vì một người nam nhân đi nhảy ao, cũng sẽ không dẫn đến nhiều việc sau này. Những lỗi lầm này không phải do nàng gây ra, nhưng nàng đúng là có nỗi khổ mà không thể giãi bày!
Không muốn trở thành nơi trút giận cho Đàm thị, Dương Nhược Tình quay đầu đi vào sương phòng phía tây, để lại một mình Đàm thị trong sân hùng hùng, hổ hổ mắng chửi.
“Một kẻ đần độn, lại còn dám bày ra bộ mặt như vậy với ta? Ta nhổ vào!”
Đàm thị mắng thêm vài câu, cũng quay đầu trở về sương phòng đối diện, đóng sầm cửa lại.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ
- Chương 9: Đồ Sao Chổi