Dương Nhược Tình bước vào và liếc, nói "Chỗ này phải tầm hai lượng thịt!"
“Đúng vậy, ông ngoại con cùng hai đệ đệ ngày mai sẽ đến nhà, nương băm thêm một chút thịt, làm thêm sủi cảo để đó, ngày mai cho bọn họ nếm thử!” Tôn thị mỉm cười nói.
Dương Nhược Tình vui vẻ gật đầu, “Nương suy nghĩ thật chu đáo.”
Sủi cảo rau tể thái, dù sao cũng là thứ hiếm có trong các hộ gia đình làm nông.
Quanh năm suốt tháng, số lần được ăn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Dương Nhược Tình liếc nhìn mọi thứ, lập tức bắt đầu làm việc.
“Nương, ngài nhào bột, cán mỏng vỏ bánh bao, con sẽ xào nhân.”
““Tốt!”
Hai mẹ con phân công nhau, tập trung làm việc.
Một lúc sau, từ trên bếp truyền ra tiếng xào nhân, mùi thơm của thịt tỏa ra xung quanh.
Để tránh những phiền toái không đáng có, Dương Nhược Tình còn cố tình đóng cửa bếp lại, ngăn không cho mùi thơm tỏa ra ngoài.
Tuy nhiên, luôn có một số ít người mũi nhạy hơn cả mũi chó!
....................................................
Ở phòng ăn tiền viện của Dương gia, dưới sự thúc giục của Đàm thị mọi người đang hoả tốc ăn cơm tối.
"Ăn nhanh kẻo tối, đợi lát nữa trời tối lại phải thắp đèn. Thắp đèn ăn cơm là phí phạm……”
Đàm thị lải nhải thúc giục đám con dâu cùng các cháu gái, bên kia, lão Dương cũng dẫn đầu đám đàn ông Dương gia cúi đầu lùa cơm.
“Nương, nước canh xuông thế này, nuốt không xuống nổi!”
Ăn được một nửa, Lưu thị trưng khuôn mặt khổ qua lên, tỏ vẻ đáng thương năn nỉ Đàm thị.
Đàm thị hừ một tiếng, lườm Lưu thị: “Có ăn liền ăn đi! Không thích thì đừng ăn, đến ăn cơm cũng không thể chặn cái miệng ngươi lại được!”
Lưu thị bĩu môi, tròng mắt nhanh như chớp đảo qua một cái, ghé sát vào Đàm thị.
Lưu thị vẻ mặt thần bí nói: “Nương, con vừa mới đi nhà xí bên kia về, liền nghe thấy tiếng băm đồ ăn từ trong phòng bếp tam tẩu phát ra, cũng không hiểu là đang làm gì, còn đóng cửa bếp lại, ngửi thoáng qua hình như là băm thịt với rau tể thái !”
Đàm thị đang cúi đầu ăn cơm, không thèm ngước mắt lên.
“Nàng băm cái gì thì kệ xác nàng, đó là chuyện nhà nàng, không quan hệ gì đến chúng ta!”
“Nương, con không phải ý này. Ý con là, tam tẩu bọn làm những gì sau lưng chúng ta? Tại sao mỗi ngày đều có đồ ăn ngon như vậy? Sống cũng quá thoải mái đi.”
Lưu thị vẻ mặt khó hiểu.
Đoạn thời gian trước, mới nấu một nồi canh rắn to thơm điếc cả mũi.
Tiếp theo là một con thỏ hoang béo múp ma múp míp!
Đêm qua còn đưa bánh bao thịt đến bên này!
Tối nay thì băm thịt!
Tất cả những thứ này đến từ đâu?
Lưu thị đoạn thời gian này vẫn luôn vắt hết óc suy nghĩ!
“Mỗi gia đình đều có cuộc sống riêng của mình. Đã không phải của mình thì đừng có thèm muốn, có thèm cũng chẳng được!”
Đàm thị tức giận quở trách Lưu thị, thấy Lưu thị cắn đầu chiếc đũa vẫn một bộ dáng lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Đàm thị liền chộp lấy cái bát trước mặt Lưu thị, đem toàn bộ bát cơm chưa chạm đũa vào của nàng, đổ vào bát của con dâu cả Kim thị đang ngồi bên cạnh.
““Vợ lão đại, hôm nay ngươi rất chăm chỉ dọn dẹp chuồng heo, ăn nhiều một chút!”
“Dạ, đa tạ nương!”
Kim thị ngẩng đầu sợ hãi nói, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lưu thị phục hồi lại tinh thần, phát hiện chén cơm không trước mặt mình, trong lòng nóng nảy.
“Nương, sao ngài đem cơm của con cho đại tẩu chứ? Con còn đang mang thai đại tôn tử của ngài kia mà, nếu con ăn không no, tôn tử của ngài cũng phải chịu đói……”
“Đừng có nhắc đến cháu nội của ta!”
Đàm thị nhướng mi liếc mắt nhìn Lưu thị: “Ngươi không phải rất có năng lực sao? Thử đến chỗ tam tẩu ngươi vẫy đuôi xin ăn đi. Bọn họ ăn thịt sẽ cho ngươi miếng canh để uống, đi đi, đi đi!”
Lưu thị tức giận âm thầm nghiến răng, nhưng cũng không dám chống đối Đàm thị, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía Dương Hoa Minh đang ngồi ở bàn ăn trước mặt.
Dương Hoa Minh cúi đầu, chỉ lo bưng chén cơm của mình lên ăn, đối với động tĩnh bên này mắt điếc tai ngơ.
Lưu thị tức giận, ủy khuất đầy mình nhưng không có chỗ phát tiết.
Lại nhìn cơm trong bát của Kim thị một lần nữa, thấy thật kinh tởm, dù có đưa lại cho nàng, nàng cũng không thể ăn được nữa!
“Ta về phòng trước!”
Lưu thị ngượng ngùng đứng lên, nói một tiếng, xoay người đi về hướng cửa phòng ăn.
Phía sau, truyền đến âm thanh lạnh lùng của Đàm thị.
“Ăn xong liền về phòng, chén đũa ai rửa? Lão tứ, vợ của ngươi quá lười đi, nếu lần này không sinh ra nhi tử, thì hãy viết phong hưu thư đuổi đi, Dương gia ta không cần con dâu như vậy!”
Lão tứ Dương Hoa Minh khịt mũi một tiếng, bưng chén lên, lại vùi đầu ăn cơm.
“Đừng nói nhiều nữa, ngay cả ăn cơm các ngươi cũng không ngậm được miệng!”
Lão Dương rốt cuộc lên tiếng, đôi mắt tức giận quét qua mọi nơi, trong phòng ăn liền an tĩnh lại.
Lưu thị đang đứng ở cửa phòng ăn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Cuối cùng, Lưu thị vẫn dậm dậm chân, miễn cưỡng trở lại phòng bếp.
Đun sôi nước, đổ ra chậu, chuẩn bị để rửa bát đũa bữa tối.
Sau khi vội vàng ăn xong cơm tối, ngoại trừ Lưu thị và Kim thị đang dọn dẹp trong bếp, những người còn lại của Dương gia đều bị Đàm thị đuổi về phòng từ sớm.
Đàm thị bưng chậu nước rửa chân vào phòng, Lão Dương đang ngồi trên chiếc ghế đẩu dài cạnh bàn Bát Quái hút thuốc.
Đằng sau làn khói thuốc, khuôn mặt của Lão Dương mơ hồ khó nhận ra, đôi lông mày hoa râm cau lại, giống như đang đang suy nghĩ miên man về điều gì đó.
“Cha Mai nhi , rửa chân đi.”
Đàm thị gọi một tiếng, bưng chậu nước đi vào trước mặt lão Dương.
Lão Dương ngậm điếu thuốc trong miệng, giơ chân kêu Đàm thị cởi giày cho mình.
Ở gia đình nông hộ, cả nhà đều phải dựa vào nam nhân gánh vác.
Kéo cày, làm ruộng vụ xuân, thu hoạch vụ thu, trèo đèo lội suối, đều do những người đàn ông gồng gánh.
Nam nhân là trời, nữ nhân là đất.
Nữ nhân rửa chân cho nam nhân, là thiên kinh địa nghĩa.
Ngay cả người đàn bà đanh đá nhất làng khi đêm xuống cũng phải ngoan ngoãn ngồi trước mặt người đàn ông để giúp hắn ngâm chân, bóp vai.
Đó là những quy tắc, thói quen do cha ông truyền lại, đã ngấm sâu vào tâm hồn của những người đàn ông, người phụ nữ trên mảnh đất này. Cũng giống như việc ăn uống, mặc quần áo và đi vệ sinh vậy.
“Cha Mai nhi nước nóng có vừa không? Có cần nóng hơn không?”
Đàm thị một bên giúp lão Dương rửa chân, một bên nhẹ nhàng hỏi.
Lão Dương lắc lắc đầu, ý tứ là không cần.
Đàm thị liền không hỏi nữa, cúi đầu xuống tiếp tục rửa chân.
Trong phòng thực an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có tiếng nuốt nước bọt vang lên.
Sau một lúc lâu, lão Dương đem thuốc lá sợi từ trong miệng rút ra, dụi vài cái lên bên cạnh bàn, làm rớt ra tàn thuốc.
“Lúc trước nhà lão tam phân ra, ta chỉ cho hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn, 50 cân thóc, tiền đồng nửa cái cũng không cho!”
Lão Dương lên tiếng, híp mắt, vẻ mặt cân nhắc nói tiếp: “Ta ban đầu tính toán khiến cho bọn chúng đi ra ngoài chịu chút vất vả, đói khát, sẽ hiểu được việc mọi người sinh hoạt cùng nhau một chỗ mới là tốt nhất. Khiến bọn chúng sớm ngày biết sai mà quay đầu lại. Nương của Mai nhi, ngươi nói bọn họ như thế nào lại có thể đem cuộc sống tốt hơn lên chứ?”
Nghe được lời này, Đàm thị hừ một tiếng, cũng không dừng lại động tác rửa chân.
“Ai mà biết được? Lâu lâu bọn chúng lại ăn ngon, lúc thì canh rắn, khi lại con thỏ, Mập Mạp kia hôm qua còn đi lên trên trấn, mua một đống bánh bao nhân thịt vỏ mỏng. Không hiểu được tiền này là lấy từ đâu tới?” Đàm thị nói.