Chương 77: Cha mẹ tâm tư

Dương Nhược Tình bước đến bàn, cầm những món quà mà Lạc Phong Đường mang đến, xem xét kỹ lưỡng, sau đó quay lại nhìn hắn cười.

“Đường Nha Tử, ngươi nhặt được vàng thỏi sao? Sao đưa nhiều đồ vật lại đây như vậy?” Nàng hỏi.

Hầu hết những món quà này là đồ ăn vặt, còn có một số thứ bổ dưỡng, chẳng hạn như chà là đỏ, long nhãn, đường đỏ, v.v…

Ngoài ra, bên cạnh còn có một miếng thịt lợn được treo bằng dây thừng bện từ cỏ tranh.

Dương Nhược Tình nhìn, chỗ thịt heo kia chắc phải tầm hai cân đi.

Mười lăm văn một cân thịt heo, hai cân là 30 văn tiền, cộng cả thức ăn cùng đồ bổ, Đường Nha Tử phải tiêu đến một trăm văn tiền cho chuyến này.

Một trăm văn?

Dương Nhược Tình hoảng sợ.

Đối với gia đình nông dân, một trăm văn tiền có thể mua được rất nhiều thứ, tiểu tử này làm sao vậy!

" Đường Nha Tử, ngươi có thể đến thăm cha ta, nói chuyện với cha ta cho ông bớt buồn chán, ta rất cảm kích. Tuy nhiên mấy thứ này quá quý giá, chúng ta không thể nhận được, ngươi mang về đi!"

Dương Nhược Tình nói một cách chân thành.

Lạc Phong Đường cụp mắt nhìn Dương Nhược Tình, trầm giọng nói: “Hôm qua ngươi đã giúp ta một đại ân như vậy, đây là ta đáp tạ ngươi, ngươi nhận lấy đi. Hơn nữa, đồ vật đã đưa tới, không có lý gì lại đi lấy lại.”

" Nhưng ... ... "

Dương Nhược Tình muốn nói, nhưng gia đình ngươi cũng khó khăn, không có ruộng đất.

Tuy nhiên Lạc Phong Đường căn bản không cho Dương Nhược Tình cơ hội cự tuyệt, vội vàng nói: “Ngươi nhận lấy đi, nếu không nhận, tức là khinh thường Lạc Phong Đường ta.”

“A……”

Dương Nhược Tình nghẹn lời, tiểu tử đã nói đến như vậy, nếu lại từ chối, thì tức là làm kiêu!

“Được rồi, vậy ta xin nhận lấy, cảm ơn ngươi!”

Dương Nhược Tình cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh gọn gàng, không còn cái miệng đầy răng vàng nữa!

Bên trái có một chiếc răng nanh nhỏ, làm thoạt nhìn, nàng trông rất đáng yêu nghịch ngợm.

Lạc Phong Đường sững sờ một lúc, ánh mắt nhất thời chưa kịp dời đi, ý thức được chính mình thất thố, hai má nóng bừng, hốt hoảng quay đi.

“Tam thúc, nhà cháu còn có việc nên xin phép đi về trước, hôm khác lại đến thăm ngài.”

“Được được được, hôm khác cháu qua chúng ta lại nói tiếp về việc săn lợn rừng nhé!” Dương Hoa Trung tươi cười nói.

“Dạ, vâng ạ!”

Lạc Phong Đường xoay người, đôi chân dài bước vội về phía cửa phòng, thậm chí không chào hỏi Dương Nhược Tình một tiếng.

Bước ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Tôn thị đang từ trong bếp đi ra.

“Sao cháu lại về sớm vậy? Thím vừa mới nấu cơm, ăn cơm tối xong hãng về?”

“Không được, hôm khác cháu sẽ ăn nhé, cám ơn thím!”

Nói xong, nam hài cao lớn nhanh như chớp chạy mất hút.

Khi Tôn thị bước vào phòng, Dương Nhược Tình đang sắp xếp lại đồ mà Lạc Phong Đường đem tới, bà tiến lên nhìn thoáng qua, cũng vô cùng ngạc nhiên.

Sau khi nghe kể lại việc hôm qua Dương Nhược Tình giúp Lạc Phong Đường bán thịt hươu bào, hai vợ chồng cuối cùng cũng hiểu tại sao Lạc Phong Đường lại mang nhiều đồ đến đây như vậy.

“Đứa nhỏ ngốc này, nhật tử trong nhà cũng khó khăn, không nghĩ tới ra tay lại hào phóng như vậy!” Tôn thị khen.

"Đường Nha Tử không tệ. Ở tuổi này, hắn có thể gánh vác một gia đình. Mới vừa rồi nói chuyện cùng hắ, ta thấy đứa nhỏ này là người kiên định, không nóng nảy. Còn biết tri ân báo đáp, hắn sau này chắc chắn sẽ là một người chồng có trách nhiệm! ”

Dương Hoa Trung dựa vào đầu giường, khi nhắc tới Lạc Phong Đường, cũng khen không dứt miệng.

Tôn thị liên tục gật đầu phụ họa, ánh mắt rơi vào trên người con gái, đôi mắt bà sáng rực lên, trong lòng một vài suy nghĩ đột nhiên nảy mầm.

Tôn thị âm thầm đưa mắt ra hiệu với Dương Hoa Trung, phu thê liền tâm, Dương Hoa Trung lập tức liền hiểu ý tứ của Tôn thị.

Ông quay đầu nhìn khuê nữ đang đứng ở bên cạnh bàn sửa sang lại quà tặng, trên khuôn mặt lộ ra một tia vui mừng.

Lần trước Triệu quả phụ đến làm ầm ĩ như vậy, hôn sự giữa con gái và Mộc gia coi như là hỏng rồi.

Đường Nha Tử thực sự là một ứng cử viên sáng giá!

Bên này, Dương Nhược Tình đang tập trung sắp xếp những món quà trên tay, căn bản không biết đến sự tương tác bằng ánh mắt của cha mẹ.

"Cha, nương, con cất những món quà này đi. Đều là đồ khô, có thể bảo quản lâu dài!"

Dương Nhược Tình thu dọn đồ xong thì xoay người, cầm lên hai cân thịt heo lắc lắc: “Tuy nhiên, chỗ thịt này thì chúng ta nên làm gì?”

Ánh mắt của Tôn thị cũng rơi vào miếng thịt, nói: “Hay là đem ướp muốn?”

“Chà, ướp cũng ngon.” Dương Nhược Tình nói, “Nương, con có một yêu cầu nho nhỏ.”

“Con nói đi.”

“Nương, chúng ta cắt khoảng hai lạng thịt ba chỉ, tối nay làm ít sủi cảo ăn nhé?”

Trong bếp, vẫn còn một ít cây tể thái, cây tể thái gói chung với thịt sủi cảo, trùi ui, chỉ nghĩ thôi mà nước dãi đã chảy dài ba thước rồi!

“Được!”

“Hi hi, nương thật tốt quá!” Dương Nhược Tình chạy đến, ôm lấy Tôn thị làm nũng.

Tôn thị mặt mày hớn hở, ôm Dương Nhược Tình, điểm ngón tay lên mũi nàng: “Không phải nương tốt, Đường Nha Tử tốt. Chút nữa khi sủi cảo chín, con đưa một chén qua cho Đường Nha Tử cùng đại bá của hắn nhé!”

“Vâng vâng!”

……

Bởi vì buổi tối có sủi cảo dụ hoặc nên buổi trưa ăn cơm rất đơn giản, đại khái chỉ có một chút cháo rau dại để lót bụng.

Buổi chiều, Dương Nhược Tình theo thường lệ cầm cuốc và thùng, đi bờ sông sau thôn để đào giun.

Dương Hoa Trung ngồi trên giường, sửa sang lại cỏ tranh cùng cành liễu

Những mẻ hàng đan khiến ông một lần nữa bốc cháy lên niềm tin vào cuộc sống.

Lần này, trong đầu ông lóe lên các ý tưởng về hình trang trí như chim, cá, côn trùng, hoa. Sử dụng cỏ tranh và cành liễu, ông từng bước, từng bước đan ra, muốn để sọt và thùng đựng đồ của mình được nhiều người thích hơn nữa!

Chạng vạng tối, Dương Nhược Tình đem ống lươn đi ra ngoài, khi nàng đi, Tôn thị đang ở trong bếp băm thịt.

“Tình nhi đi sớm về sớm nhé!” Tôn thị qua cửa sổ dặn dò Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình cong môi cười: “Nương yên tâm, con làm xong sẽ về nhà ngay để giúp ngài làm vằn thắn!”

……

Sau khi thu hoạch vụ thu, cánh đồng vừa mới được gieo hạt cải dầu và lúa mì, mầm non vẫn còn chưa trồi lên.

Đưa tầm mắt nhìn ra xa, cảnh tượng thực hoang vu.

Chiều tối nổi lên bốn phía, người đi làm đồng đã lần lượt về nhà, các cậu bé cưỡi trên lưng con bò già thổi sáo trên đường đi.

Thân ảnh mập mạp của Dương Nhược Tình hiện lên quanh con mương trên cánh đồng, nhanh nhẹn đặt các ống lươn ở những vị trí thích hợp.

Sau đó lấy bùn cùng cỏ dại, lấp xung quanh để che đậy.

Nhờ đó, dù bị người dụng tâm kín đáo theo dõi, trong một chốc một lát cũng không thể tìm được chuẩn xác vị trí của ống lươn!

Làm tốt hết thảy, Dương Nhược Tình đứng dậy, đạp lên bóng đêm đi về phương hướng của thôn.

Khi đi ngang qua cái ao lớn ở đầu thôn, nàng theo thường lệ dừng lại, rửa tay sạch sẽ.

Nhìn lướt qua chỗ gánh nước đằng kia, nàng không khỏi liên tưởng đến cảnh Mộc Tử Xuyên chao đảo rơi xuống nước đêm đó..

Khóe môi nhịn không được cong lên, đáng đời!

Đã nhiều ngày, cũng không nhìn thấy hắn, chắc không phải đêm đó rơi xuống nước bị sợ hãi quá mức chứ?

Đúng là không có tiền đồ!

Thư sinh vô dụng!

Rửa tay sạch sẽ, Dương Nhược Tình không hề trì hoãn, quen đường quen nẻo đi về.

Trong bếp, Tôn thị đang nhào bột, trên chiếc thớt bên cạnh, cây tể thái cùng thịt đã được băm chung với nhau thành một đống.

“Tình Nhi đã về rồi à? Con có khát nước không? Đi uống miếng nước xong đến đây làm vằn thắn nhé?” Tôn thị nói.

“Con không khát!”