Chương 73: Không lấy lòng

“Có phải là tứ thúc cùng tứ thẩm lấy mất không ạ?” Dương Nhược Tình đột nhiên cắt ngang lời của Tôn thị , hỏi!

Tôn thị sửng sốt, không phủ nhận.

Mẹ nó!

Chân mày Dương Nhược Tình cau lại, sắc mặt Dương Hoa Trung cũng không khá hơn là bao.

“Nương Tình Nhi, lúc ấy rốt cuộc là như thế nào? Em vì sao không nói với anh? Anh còn tưởng rằng em ăn, anh cùng các con chỉ chia nhau một chiếc bánh bao còn dư lại kia ……”

Người đàn ông vẻ mặt hổ thẹn, hối hận, cùng đau lòng.

Tôn thị lại không để bụng, cười nói: “Sự tình đều đã qua rồi, em cũng không đề cập tới, anh nhìn xem, chúng ta hiện tại lại có thể ăn bánh bao thịt, thật tốt nha. Tình Nhi sao con không ăn đi?”

“Dạ, con đã ăn rồi, cái bụng cũng tròn vo rồi, ăn không nổi nữa!” Dương Nhược Tình nói.

Bánh bao thịt thơm quá, nàng cũng thấy thèm thuồng, nhưng dù sao, nàng đã ăn mỳ rồi, bánh bao là để phần cho cha mẹ!

“Cha, nương, hai người đừng chỉ lo nói chuyện, ăn đi cho nóng ạ!”

“Ai, được, được!”

“Tình Nhi, ở đây còn thừa nhiều bánh bao như vậy, con mua là còn có tính toán khác đúng không?”

Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Tôn thị lại hỏi tiếp.

Dương Nhược Tình gật gật đầu, “Vẫn còn tám cái bánh nữa, hai cái giữ lại cho cha mẹ, sáu cái còn lại, con định đưa cho mấy đứa trẻ của nhà thím Quế Hoa cùng thím Đại Vân!”

Lúc trước thời điểm rời nhà với hai bàn tay trắng, nhờ có thím Quế Hoa cùng thím Đại Vân bọn họ hai nhà hỗ trợ lúc khó khăn.

Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo! Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác!

Huống chi, đây chỉ là mấy chiếc bánh bao thịt!

Tuy nhiên, trong mắt những đứa trẻ vùng quê quanh năm không được tiếp xúc với thịt vẫn còn khá nhiều cám dỗ.

“Ân, ta đồng ý ý kiến của con gái của ta. Nên đưa cho hài tử hai nhà Trường Canh cùng Đại Ngưu coi như thêm được một bữa ăn ngon!” Dương Hoa Trung gật đầu.

Tôn thị cũng vui vẻ đáp ứng, nàng mới vừa rồi nhìn thấy chỗ bánh bao kia, trong tâm tư cũng có ý này.

“Được rồi, để con đem gửi cho hai nhà ngay bây giờ, vừa kịp ăn tối!”

Dương Nhược Tình đứng dậy, Tôn thị do dự, đưa mắt nhìn Dương Hoa Trung, nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi chờ một chút.”

“Nương, , có chuyện gì vậy?”

“Bánh bao kia, ta và cha con mới vừa ăn qua, đã thấy đủ rồi, còn hai chiếc có thể đưa cho…… Tặng cho ông bà con nếm thử không?”

Đưa cho lão Dương cùng Đàm thị?

Dương Nhược Tình sửng sốt.

Lại nhìn mắt Dương Hoa Trung, Dương Hoa Trung cũng có vẻ mong đợi.

Dương Nhược Tình đã hiểu, bánh bao cha mẹ tinh thần hiếu thảo lại phát tác.

Dương gia có tổng cộng gần 20 mẫu đất, có hai con lợn béo trong chuồng lợn ở sân sau chờ Tết, một con bò trong chuồng, hơn mười con gà trong chuồng gà, còn có một vườn rau rộng.

Năm nay thu hoạch vụ thu, tất cả các loại cây trồng như gạo, lạc, đậu đều được mùa.

Theo Dương Nhược Tình biết, nhị bá đang ở trên trấn giúp đại cữu hắn xử lý việc cửa hàng, việc ăn uống, ngủ nghỉ đều tại cửa hàng của đại cữu hắn, còn được trả tiền công. (*đại cữu: anh rể).

Nhị bá khẳng định có giấu giếm tiền riêng, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ nộp cho Đàm thị một phần nhất định.

Ngũ thúc cùng nhị đường ca bọn họ đi bên ngoài làm thuê, tiền công đều nộp đủ số cho Đàm thị!

Dương Nhược Tình tuyệt đối tin tưởng, Đàm thị cùng lão Dương không có khả năng chỉ vì hai chiếc bánh bao mà cảm động.

Bọn họ có thóc, có gạo, nhật tử so với nhà mình bên này dễ chịu hơn rất nhiều, còn thiếu hai cái bánh bao thịt sao?

Nàng thiếu chút nữa nói ra lời phản đối, thì Tôn thị đã giành lên tiếng trước: “Tình Nhi a, dù như thế nào đi nữa, bọn họ cũng là ông bà của con, là cha mẹ của cha con. Chúng ta đi trấn trên làm ăn, không mua đồ gì cho họ, đưa hai cái bánh bao qua, cũng là việc nên làm. Tình Nhi nghe cha mẹ, nhé?”

Đều đã nói đến như vậy, còn có thể phản đối điều gì nữa?

“Chắc chắn rồi, con nghe cha mẹ. Nhưng nương có thể tự đưa qua không, con còn phải đem qua nhà thím Quế Hoa bọn họ bây giờ.”

“Được.”

Hai mẹ con chia ra đi.

Trước khi đi, Dương Nhược Tình cất tất cả đồ hôm nay nàng đã mua được từ thị trấn vào phòng của mình, sau đó khóa cửa lại cẩn thận mới rời đi.

Dương Nhược Tình đem bánh bao đưa đi xong, vừa đi về đến cửa phòng Dương Hoa Trung, bước chân đột nhiên chậm lại.

Trong phòng, truyền đến tiếng khóc nức nở, kìm nén của Tôn thị.

Cùng với những tiếng thở dài liên tục của Dương Hoa Trung.

Dương Nhược Tình dựng lên lỗ tai, chỉ nghe Dương Hoa Trung an ủi Tôn thị: “Nương Tình Nhi chớ khóc, em là một người phụ nữ tốt, người con dâu tốt, hiếu thảo với cha mẹ chồng, bọn họ không coi trọng, nhưng Dương Hoa Trung ta trong lòng biết rõ ràng là được……”

“Lão tam, không có việc gì, có những lời nói này của anh, em lại chịu đại ủy khuất, cũng không sao!”

“Chỉ là bị trưởng bối nói vài câu thôi, không ủy khuất, em chỉ là nghĩ đến Tình Nhi…… nàng coi bánh bao như bảo bối đem đến cho chúng ta, thế nào cũng phải nhìn chúng ta ăn, nàng mới vui vẻ……”

“Con gái nếu biết được bánh bao bị bà nội nàng ném xuống đất……”

“Hai văn tiền, kiếm cũng không dễ dàng, ngón tay anh phải bện không biết bao nhiêu ngày đêm đến chảy cả máu, khuê nữ cũng phải gào thét khản cả cổ họng để bán hàng, cứ như thế bị…………”

Nói đến đây Tôn thị liền không thể tiếp tục được nữa, trong phòng lại truyền đến âm thanh nức nở của bà, cùng với tiếng thở dài của Dương Hoa Trung.

Ở cửa phòng, hai bàn tay đang buông thõng bên người Dương Nhược Tình siết chặt thành nắm đấm.

Cho dù không có đích thân chứng kiến, nàng cũng có thể tưởng tượng được quá trình đưa bánh của Tôn thị đã trải qua như thế nào.

Mặt nóng dán mông lạnh! Bánh bao không được hoan nghênh, còn bị Đàm thị dùng lời nói chèn ép.

Mà lời nói chèn ép ở đây là gì? Nhất định là chỉ trích các nàng bán đồ kiếm được lời, nhưng chỉ mua có hai cái bánh bao rẻ tiền tới để cho qua chuyện vân vân……

Dương Nhược Tình nhìn về phương hướng của thượng phòng, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh. Xoay người, đẩy cửa phòng bước vào……

“Cha, nương, con đã trở về.”

Nhìn thấy Dương Nhược Tình tiến vào, Tôn thị vội vàng nghiêng thân mình đi giơ tay lau hết nước mắt trên mặt.

Dương Hoa Trung ngồi dậy, cười với Dương Nhược Tình: “Trở về là tốt rồi.”

Không muốn Tôn thị xấu hổ, Dương Nhược Tình cố ý không bước tới, mà đứng ở cạnh cửa hỏi: “Nương, đến giờ nấu cơm tối rồi, chúng ta hôm nay bán được hàng, nên ăn mừng một chút nhé?”

“Được, con muốn ăn gì?” Tôn thị hỏi.

Dương Nhược Tình đảo mắt, cười hì hì nói: “Quyền quyết định giao cho cha đi, lần này chúng ta bán được hơn một trăm văn tiền đồ đan lát ! Cha con nói ăn gì, chúng ta liền ăn thứ đó!”

Nhắc tới việc hàng đan lát của mình có thể kiếm được tiền, vẻ mặt ảm đạm của người đàn ông lập tức bị quét đi, ánh mắt sáng lên.

“Tình Nhi thích ăn gì thì cha thích ăn thứ đó, Tình Nhi chọn đi!” Dương Hoa Trung bàn tay vung lên, vẻ tự tin đã mất từ lâu quay trở lại, khiến ông thoạt nhìn tràn đầy sức sống.

“Từ mai trở đi, cha sẽ chăm chỉ đan lát hơn, để mua đồ cho Tình Nhi nhé!”

“Vâng, vậy tối nay chúng ta ăn cháo bắp ngọt thơm ngon thì thế nào?”

“Được, để nương đi nấu cho! Tình Nhi mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”

Lần này Dương Nhược Tình không nhất định đi nhà bếp hỗ trợ nữa, nàng ngoan ngoãn ngồi xuống bên mép giường của Dương Hoa Trung.

Hôm nay là ngày mệt mỏi nhất kể từ khi nàng đến thế giới này. Đi đường xa, hò hét, bán hàng, mông còn chưa được đυ.ng đến ghế một lần nào.