Nghe tiếng hét to của Dương Nhược Tình, Lạc Phong Đường lại choáng váng.
Mập Mạp bưu hãn, khôn khéo, cười rộ lên trông rất đáng yêu, khi hét to thì giọng lại thanh thúy rất dễ nghe!
Nữ oa oa này, thật là giỏi!
Tiểu tử Mộc Tử Xuyên kia chắc chắn mắt bị mù rồi, một nữ oa oa tốt như vậy, mà lại không thích, hẳn là đọc sách nhiều đến ngu đi?
Lạc Phong Đường trong lòng đang nghĩ lung tung rối loạn, thình lình bị người khẽ đẩy một cái.
Thoạt nhìn, là Dương Nhược Tình đẩy hắn.
“Tiểu tử ngốc! Ngươi đứng đó làm gì vậy? Sinh ý tới cửa, còn không mau cầm dao và cân để bán?”
Dương Nhược Tình thúc giục một tiếng, chớp chớp mắt.
Lạc Phong Đường phục hồi lại tinh thần, phát hiện ra phía trước quầy hàng của mình đã đứng đầy một vòng tròn khách hàng.
Một đám người kéo dài cổ chỉ chỉ chỏ chỏ, nhìn ngắm, trong miệng dò hỏi……
Còn Mập Mạp, đã sớm xoay người lại, tiếp đón trả lời câu hỏi của khách hàng.
“Đại thẩm, thịt hươu bào là món ăn hoang dã, nhưng mới mẻ, thịt chân sau này rất ngon, dai dai, cắt miếng vừa ăn, xào ra đĩa, để làm đồ nhắm rượu cho đàn ông trong nhà thì tuyệt vời ……”
“Đại thúc con hươu bào vừa mới lớn, món ăn hoang dã khó tìm, dù là xương cốt cũng rất hiếm có, mua một ít mang về nhà, hầm nhỏ lửa trong nồi nước, cho mọi người một bữa ăn ngon, hài tử được tẩm bổ, người già thì thêm minh mẫm ……”
“Tiểu cô nương, sao xương cốt có thể ninh lấy nước giúp kiện toàn thân thể được? Đừng có lừa chúng ta!” Có người liền cười trêu ghẹo Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình cười toe toét, trực tiếp kéo Lạc Phong Đường đến, kiễng chân vỗ nhẹ lên bả vai rộng cùng bộ ngực săn chắc của hắn vài lần.
“Ngài nhìn xem, tiểu tử này mới có mười sáu tuổi đầu, nhưng lại vừa cao lớn vừa rắn chắc. Tại sao vậy? Vì hắn là thợ săn, xương cốt thú hoang không bán hết liền đem về nhà hầm canh, lâu ngày bồi bổ thân thể mới rắn chắc như vậy……”
Từng đôi mắt đánh giá nhìn chòng chọc vào trên người Lạc Phong Đường.
“Không tồi, không tồi, thân thể tiểu tử này đúng là bưu hãn!”
“……”
Lạc Phong Đường không nhớ nổi hôm nay đã mặt đỏ, tai hồng bao nhiêu lần.
Hắn cực kỳ không quen với việc bị nhìn từ đầu đến chân ở nơi đông người, Dương Nhược Tình, chuyện này thực sự là ...
“Đứa trẻ nhà ta gầy như con gà trống, uống canh xương hươu bào cũng có thể phát triển được như vậy sao?”
“Có thể, bảo đảm có thể!” Dương Nhược Tình nói: “Ngài lấy mấy cân? Ba cân đủ không?”
“Ba cân đi!”
“Được ạ, ngài thật sảng khoái, vậy ta xin miễn phí cho ngài một chén tiết hươu bào, ngài về nhà đem hầm miến ăn rất ngon!”
“Ai nha, thật tốt, tiểu cô nương rất hào phóng, lần tới ta lại đến chiếu cố việc mua bán của ngươi!”
Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn Lạc Phong Đường, trực tiếp lấy con dao trong tay hắn, chặp bồm bộp ba cân xương sườn, dùng rơm rạ cột chắc. Sau đó lại múc một chén tiết hươu bào, tiền trao cháo múc.
“Đường tiểu tử, ngươi cầm tiền đi.”
Lạc Phong Đường vẫn đang đứng tại đó, vẻ mặt xấu hổ, trong tay đột nhiên có một chuỗi tiền.
Cảm giác nặng trĩu chợt xua tan đi sự ngượng ngùng của hắn.
Quay đầu lại nhìn thấy Dương Nhược Tình đang tươi cười chào hỏi khách hàng, Lạc Phong Đường khẽ cắn môi, Mập Mạp đang tận hết sức lực giúp mình bán hàng, chính mình cũng không thể nhát gan!
Vì thế, kìm chế mọi sự bối rối và xấu hổ, hắn đi tới lấy con dao trong tay Mập Mạp.
Hắn cúi đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng một cái, “Ta tới chặt thịt, ngươi tiếp đón khách nhân nhân tiện thu tiền là được.”
“Ừ!”
Dương Nhược Tình gật đầu cười, đi tới bên kia, chào đón những vị khách khác đang đến.
Thịt hươu bào là món ăn hoang dã, rất ít thấy, lại thêm việc Dương Nhược Tình đem thịt hươu bào phân loại bán, chỉ mua mấy lượng cũng bán, thái độ lại tốt, giá cả cũng hợp lý, còn tặng thêm tiết hươu bào. Chỉ trong chốc lát, người trước quầy hàng càng đông lên.
Lạc Phong Đường cùng Dương Nhược Tình vội đến chân không chạm đất, hai người cũng phối hợp càng ngày càng ăn ý.
Bên cạnh có mấy người tinh mắt trêu ghẹo:
“Hai đứa là huynh muội à?”
“Không phải đâu, chúng ta là người cùng thôn.”
Dương Nhược Tình ngọt ngào nói, trong khi Lạc Phong Đường gật gật đầu, cười chất phác.
“A, không phải huynh muội sao, vậy chắc chắn là vợ chồng son đã đính thân đúng không?”
“Nhìn bộ dáng nam nhân cao lớn thế này, nữ nhân chắc phải nhướng lông mày hài lòng đi!”
“……”
Dương Nhược Tình phút chốc mặt đỏ thẫm lên, nhưng không giải thích quá nhiều.
Những chuyện này, càng giải thích càng rối, cứ tùy bọn họ nói đi, chỉ cần có thể mua bán tốt là được.
“Đại tẩu tử, đừng chỉ lo trêu chọc ta và hắn nha, ngài mua thịt cho ta đi, ta cắt cho ngài một ít thịt để làm thịt viên cho hài tử nhé? Làm vằn thắn cũng ngon lắm!”
“……”
Lạc Phong Đường ở bên kia cúi thấp đầu, chặt thịt cho người ta, mặt mũi đỏ bừng đến mang tai.
Hắn sống mười sáu năm, từ nhỏ đã ít giao tiếp với người khác, càng không có chuyện bị một đám đông trêu ghẹo. Hôm nay, những gì chưa từng được trải qua trước đây thì đều được trải qua một chuyến.
Là đàn ông, bị chọc ghẹo cũng không sao.
Nhưng Mập Mạp lại là một nữ có thể hay không khiến nàng phật lòng?
Nghĩ đến đây, hắn có chút lo lắng, lén lút ngước mắt lên liếc nhìn Dương Nhược Tình ở đằng kia. Nàng đang giải thích công dụng và lợi ích của món thịt hươu bào này. Từ góc độ của hắn, liền thấy được khuôn mặt thanh tú mềm mại của nàng, trên môi đang nở một nụ cười.
Mập Mạp... em có vẻ không tức giận nhỉ?
Lạc Phong Đường nhẹ nhàng thở ra một hơi, vùi đầu chuyên tâm làm việc, trên khóe môi gợi lên độ cong vui vẻ mà chính hắn cũng không có phát hiện.
Sau khi bận rộn cả buổi, hai người thậm chí còn không quan tâm đến việc ăn trưa. Đến khi khách hàng cuối cùng trước quầy rời đi, Dương Nhược Tình mới ném nhịn đau nhức nơi cánh tay, xoay người lại.
“Như thế nào, bán được bao nhiêu rồi?”
Lạc Phong Đường chỉ vào mấy cân thịt còn sót lại trên mặt đất, “Chỉ còn từng này thôi.”
“Ngươi đã đếm tiền chưa? Kiếm được bao nhiêu?” Dương Nhược Tình lại hỏi.
“Đã đếm rồi, được 1200 văn!” Lạc Phong Đường nói, giọng nói bình thường luôn vững vàng bây giờ lại lộ ra một chút phấn khích.
“Vậy là tốt rồi!” Dương Nhược Tình cũng chân thành cười.
Không ngờ các phương pháp bán hàng hiện đại khi đưa vào áp dụng ở thời cổ đại, lại hiệu quả đến vậy!
“Mập Mạp, chuyện này phải đa tạ ngươi. Đi thôi, ta mời ngươi đi trên phố ăn cơm!”
Lạc Phong Đường vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình lắc đầu: "Mọi người đều là người cùng thôn nên không có gì phải cảm tạ. Không còn bao nhiêu thịt, chiều nay ngươi cứ ở đây bán chắc sẽ hết. Ngũ thúc của ta sẽ đến đây tìm ta ngay. Ta còn phải mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày để mang về nhà. "
“Được.” Lạc Phong Đường nói.
Không lâu sau, Dương Hoa Châu vội vã tới chợ ngói tìm Dương Nhược Tình.
Ban đầu, Dương Hoa Châu đến vị trí gian hàng của Dương Nhược Tình để tìm, nhưng không thấy ai, lúc này trong lòng có chút sốt ruột.
Đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên liền thấy Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường đang đứng chung một chỗ, nam hài cùng nữ hài vừa nói vừa cười.
Dương Hoa Châu gãi đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Đường Nha Tử là thợ săn thiếu niên nổi danh ở thôn Trường Bình, ra vào rừng sâu từ khi còn nhỏ, tiếp xúc với dã thú còn nhiều hơn so với con người, ở trong thôn cũng ít khi nói chuyện với người khác, bị coi là một nam oa quái gở.
Tình Nhi nhà ta, tại sao lại nói chuyện và cười đùa với Đường Nha Tử này?