Trong khu vực trấn Thanh Thủy, thường có các hội chợ lớn vào các ngày mồng một, mười lăm và hai mươi lăm âm lịch hàng tháng, người dân từ các khu vực lân cận sẽ đến đây để mua bán.
Hôm nay vừa lúc là ngày 25 cuối tháng, Dương Nhược Tình đúng dịp tham gia hội chợ.
Dọc đường đi, đủ loại nông sản và phụ kiện làm nàng hoa cả mắt.
Nếu không phải vì những người xung quanh ăn mặc khác người, nàng thực sự nghĩ mình đã bước vào một khu chợ nông sản ở thế kỷ 21.
“Tình Nhi, bên kia có chỗ trống, chúng ta bày hàng ở đó đi!”
“A, vâng ạ!”
Dương Nhược Tình đi theo Dương Hoa Châu, sau khi đi một vòng, cuối cùng cũng tìm được một khoảng đất trống gần ngoại vi chợ ngói để bầy hàng.
Dương Hoa Châu đặt đòn gánh xuống, đem đồ đan lát ra sắp xếp gọn gàng, trong khi Dương Nhược Tình ngẩng đầu quét mắt quan sát xung quanh.
Vị trí này thật là hẻo lánh, nhìn sang quầy hàng bên cạnh cũng có rất nhiều người bán hàng rong ăn mặc như nông dân.
Một số người bán đậu phộng, đậu nành, vừng, trong khi những người khác thì bán bắp cải, tất cả đều là những thứ phổ biến nhất trong cuộc sống.
So sánh với chính mình, đem đến một đống sản phẩm đan, nàng có thể được coi là một thương gia lớn chứ nhỉ? Dương Nhược Tình cười thầm.
“Tình Nhi, cháu ngồi ở đây bán hàng. Thúc phải đi gặp ông chủ ở đầu phố bên kia. Đến giờ ăn trưa, thúc sẽ đến đón cháu!"
“Vâng, thúc cứ đi trước đi ạ.”
“Lúc trước ta có nói giá cho cháu, cháu còn nhớ không?” Dương Hoa Châu lại hỏi.
Dương Hoa Châu căn cứ hiểu biết của mình về giá cả của thương phẩm ở chợ ngói, giúp cho Dương Nhược Tình định ra giá bán.
Đối với sản phẩm đan lát, rổ sẽ là bốn văn tiền một cái, cái sọt năm văn tiền, nếu có thêm hoa văn thì sẽ là sáu văn tiền một cái.
Nấm tùng nhung khô giá là năm văn tiền một cân, lươn 28 văn một cân, thỏ hoang 30 văn một cân.
“Thúc, ngài yên tâm, cháu đều đã nhớ kỹ càng trong này, bảo đảm sẽ không sai!” Dương Nhược Tình chỉ vào đầu mình, cười với Dương Hoa Châu.
Dương Hoa Châu yên tâm rời đi.
Dương Nhược Tình ngồi xuống, bắt đầu bán hàng.
Nàng liếc nhìn những người bán hàng rong hai bên, tất cả mọi người đều đang ngồi xổm ở đó, đợi những người khác đi ngang qua quầy hàng, rồi chào đón vài câu..
Khi mặt trời dần lên cao, dòng người càng lúc càng đông. Trước gian hàng của Dương Nhược Tình có rất nhiều người đến xem nhưng cũng không có nhiều người mua.
“Tiểu cô nương, cái rổ và cái ky này bán thế nào?”
Một phụ nhân chỉ vào đống sản phẩm đan lát của Dương Nhược Tình.
“Rổ bốn văn tiền một cái, cái sọt năm văn tiền, cái ky sáu văn……” Dương Nhược Tình vội vàng đứng lên báo giá, một bên chờ mong nhìn phụ nhân kia.
Nhưng phụ nhân chỉ cầm cái ky lên liếc nhìn lên xuống một cái rồi đặt lại và đi sang gian hàng bên cạnh.
Tuy rằng có điểm hơi thất vọng, nhưng Dương Nhược Tình lại không có nhụt chí, tiếp tục chờ!
Nhưng kế tiếp, cũng đồng dạng tao ngộ.
Người qua người lại, nhìn thấy các quầy hàng rong hai bên đều đã lục tục bán ra một ít đồ vật, mà chính mình còn chưa có mở hàng, Dương Nhược Tình có chút nóng vội.
Tròng mắt nhanh như chớp chuyển động một chút, Dương Nhược Tình quyết định bào mỏng da mặt mình, chuyển thế bị động thành chủ động.
Vì thế, nàng đứng lên, thanh thanh giọng nói, đôi tay chắp trước miệng thành hình một cái loa, khiến cho thanh âm khuếch tán đến xa hơn một ít.
“Ai đi ngang qua, đừng bỏ lỡ! Đồ tốt chỉ năm văn tiền! Đồng giá năm văn tiền! Thực sự chỉ có năm văn tiền, mua chỉ có hời không lỗ. Thực sự chỉ năm văn tiền...”
“Đến xem, đến xem! Toàn đồ tốt đây! Hàng ngon giá rẻ dùng lại bền đây……”
Sự thật chứng minh rằng chiêu này của Dương Nhược Tình rất có tác dụng.
Chỉ trong chốc lát, một vòng người đã vây quanh trước quầy hàng của nàng.
Lúc này, Dương Nhược Tình đã chọn một chiếc ky có hoa văn đẹp mắt để giới thiệu: “Mua về cho nhà sử dụng, đưa đi tặng bằng hữu, tặng thân nhân, vừa đẹp lại vừa hữu dụng……”
Dương Nhược Tình không làm theo hướng dẫn của Dương Hoa Châu, đem rổ, sọt, ky phân thành ba mức giá, mà lấy cùng một mức giá bán ra.
Những người vây quanh lúc đầu đều bị thu hút bởi chiếc ky có hoa văn đẹp mắt.
Cùng là cái ky, bên kia cũng có người bán, không hoa văn gì, nhìn không đẹp mắt, mà giá thì tận bảy văn tiền một cái.
“Tiểu cô nương, cái ky thật là đẹp quá, là ngươi đan sao?” Có người tò mò hỏi.
Dương Nhược Tình ngọt ngào cười: “Là cha ta đan ! Đại nương, ngài mua một cái đi? Mua về khi đi đâu thì mang theo, vừa đẹp lại vừa thực dụng …… Năm văn tiền mua được năm cái bánh bao, chỉ mấy ngụm liền ăn hết, nhưng cái ky thì có thể dùng từ một đến hai năm!”
“Tiểu cô nương thật đúng là giỏi tính toán, được rồi, bán cho ta một cái đi!”
Cứ như vậy, Dương Nhược Tình rốt cuộc đã mở hàng được.
Vạn sự khởi đầu nan, có người thứ nhất mua cái ky, liền có người thứ hai.
Rất nhanh, toàn bộ ky đã được bán hết, cái sọt cũng bán đi hơn phân nửa, rổ cũng được người chọn đi mấy cái.
“Lươn này bán thế nào?”
Lại có người đến đây hỏi.
Dương Nhược Tình ngẩng đầu nhìn, đối phương là một vị đại thúc trung niên, thân hình hơi mập. Hắn vừa hỏi vừa chỉ tay vào thùng lươn bên chân Dương Nhược Tình.
“32 văn tiền một cân.”
Dương Nhược Tình nói, so với giá đã định ban đầu, nàng hơi nâng lên bốn văn.
Người đàn ông trung niên không tỏ thái độ gì, cúi người nhìn đám lươn trong thùng gỗ “Còn khá tươi, mấy con to này cũng được, nhưng những con khác không đáng giá!”
Hắn lắc lắc đầu, đứng lên, đôi tay chấp ở sau lưng đang chuẩn bị rời đi.
“Đại thúc xin ngài dừng bước, chúng ta có thể thương lượng một chút!” Dương Nhược Tình cười hì hì gọi hắn lại.
“Tối hôm qua bắt được mấy con lươn vàng này, gia đình tôi không dám ăn để đem đi bán kiếm chút tiền!” Dương Nhược Tình cười cười nói tiếp: “Nếu không, 30 văn một cân, cháu xin tặng thêm cho ngài một chiếc rổ, được không ạ?”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút rồi nhấc chân đá nhẹ vào thùng gỗ “32 văn tiền một cân, đưa cho ta cả chiếc thùng gỗ này!”
Dương Nhược Tình trên mặt có chút khó khăn, thùng gỗ là đồ đạc trong nhà thường dùng, lại lỗ thêm bốn văn tiền nữa!
Người đàn ông trung niên cũng là một người có nhãn lực, nhìn thấy Dương Nhược Tình im lặng, hắn ta mỉm cười chỉ vào con thỏ đang bị trói bên cạnh cô: “Con thỏ giá bao nhiêu?”
Dương Nhược Tình phục hồi lại tinh thần, vội nói: “Con thỏ 30 văn một cân.”
Ánh mắt nàng trong lúc vô tình liếc đến ngón tay người đàn ông trung niên, liền âm thầm kinh ngạc.
Tròng mắt chuyển động một cái, nàng chợt nghĩ đến điều gì đó, mắt sáng lên, trong lòng ấp ủ một kế hoạch ……
Ở bên kia, người đàn ông trung niên đang ngồi nhìn chằm chằm vào con thỏ.
Vẻ tán thưởng hiện rõ trong mắt hắn ta, nhưng hắn ta vẫn lắc đầu: "Vừa mập vừa khỏe cũng không tệ, nhưng đáng tiếc là thỏ đực, nếu là thỏ cái thì tuyệt! Thỏ đực thì không đáng giá này! Ở cổ nó bị mất một ít lông, đến lúc lột xuống, bộ lông có tỳ vết, không làm được áo cộc tay, không tốt không tốt!”
Dương Nhược Tình âm thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ con thỏ tốt như vậy, bị ngươi chê bai đến không đáng một đồng!
****Mình có đăng bản audio trên Youtube: https://youtube.com/user/dichvuonline
Mọi người click vào xem để ủng hộ mình nhé.****