Chương 64 Lưu thị trào phúng

Chiếc ống đầu tiên nàng cầm trong tay, phân lượng thực nhẹ, hẳn là không thu hoạch được nhiều.

Dương Nhược Tình lưu loát gỡ bỏ tấm bìa tre nhỏ đang dùng để bịt kín miệng ống, lật ngược, lắc mạnh đẩy đồ xuống.

“Đinh đong……”

Vài âm thanh giòn giã vang lên, hai con cá chạch và một con cua rơi vào thùng gỗ trước mặt.

“Chà, không tồi, hai con cá chạch béo múp này đợi lát nữa nương sẽ đem nuôi chung với đám chạch mà con bắt được mấy hôm trước!”

Tôn thị vội vàng nói.

Dương Nhược Tình cười hắc hắc, nàng biết nương sợ nàng nhụt chí nên đã động viên!

Tiếp theo mở ra ống thứ hai, lần này là ba con cua nhỏ và một con tôm hùm chân mềm.

Con cua rơi vào thùng gỗ, vẫn còn đang dùng đôi mắt to như hạt đậu nhìn Dương Nhược Tình, nhưng con tôm hùm chân mềm đã chết rồi, ước chừng thua trận khi đánh nhau với con cua!

Ai, thắng làm vua thua làm giặc, nơi nào có sinh vật, nhất định sẽ có tranh giành không gian sinh tồn!

Ống thứ ba, ống thứ tư, thu hoạch đều không khả quan, phải đến ống thứ năm, Dương Nhược Tình mới cảm giác được khối lượng trong tay nặng hơn rất nhiều.

“Nương, cái ống này hình như có hàng đấy !”

“Coi chừng có rắn, vẫn nên cẩn thận một chút!” Tôn thị dặn dò nói.

“Vâng, không sao đâu!”

Dương Nhược Tình khéo léo mở ống đựng ra rồi lật ngược lại ——

“Xoạt xoạt……”

Toàn bộ đồ bên trong ống rơi vào thùng gỗ.

“A, là lươn vàng! Không chỉ một con, chúng quấn vào nhau, đếm không xuể. Dương Nhược Tình, con đếm chúng đi..."

Dương Nhược Tình đưa tay khẩy khẩy mấy cái vào đám lươn đang dây dưa thành một khối trong thùng gỗ, chúng liền tách ra khỏi nhau, trườn quanh thùng gỗ, phát ra tiếng loẹt xoẹt.

“Bốn con.” Dương Nhược Tình nói.

Ống thứ sáu chỉ có một con lươn màu vàng, nhưng trọng lượng con này bằng bốn con trước.

Dương Nhược Tình dùng mắt thường đo, nó có đường kính gần 5 cm, chiều dài từ đầu đến cuối, không ngắn hơn cánh tay của Dương Nhược Tình là bao.

“Nương, chỗ này chúng ta có thể nấu một chén kho tàu lớn !”

Dương Nhược Tình cười hì hì nói, chuẩn bị lấy ống cuối cùng.

Tôn thị mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.

Cầm ống cuối cùng trên tay, Dương Nhược Tình khẽ lắc, cảm thấy có gì đó không ổn.

“Có chuyện gì vậy, Tình Nhi?”

“Khả năng có một con rắn ở bên trong.”

“A, vậy thì con phải thật cẩn thận!” Tôn thị lập tức tiến lên siết chặt cây cuốc trong tay.

Dương Nhược Tình bắt đầu tháo nắp ống, khi đổ đồ vật vào thùng, nàng nhìn thấy rõ một bóng đen nhấp nháy trước mặt mình.

Ngay sau đó, trong thùng gỗ liền có động tĩnh lớn. Một con rắn đầu dẹt, dày bằng ngón tay út, nửa màu xám đất nửa màu nâu sẫm, dọc theo mép thùng gỗ trườn ra.

Khoảnh khắc nó rơi xuống đất, cơ thể liền lập tức vặn vẹo, ý đồ chui vào cái lỗ ở góc bếp.

“Bộp!”

Tôn thị cầm cuốc đập xuống, đến khi thân con rắn chìm vào trong bùn đất mới dừng tay.

“Ai da, dọa ta sợ đổ mồ hôi hột!” Tôn thị nói.

Dương Nhược Tình cười khúc khích, cầm thùng gỗ trên tay đưa đến trước mặt Tôn thị, “Nương, ngài cầm cái cân lại đây, chúng ta cùng cân nào!”

“Trong nhà không có cân, để nương đi viện trước mượn bà nội của con nhé? Tuy nhiên giờ này sợ là bà nội con còn chưa rời giường!”

“Không nên mượn của bà nội, đỡ bị bọn họ hỏi đông hỏi tây!” Dương Nhược Tình nói.

Nàng không ngại họ hỏi đông hỏi tây, nàng không ăn trộm, không cướp giật, dựa vào trí tuệ và đôi tay chăm chỉ của chính mình để kiếm ăn. Nàng chỉ ngại chọc phải Dương Hoa Minh và Lưu thị cặp đôi cực phẩm, vô lại, mặt dầy, thích tống tiền!

“Thím Quế Hoa của con có một cái cân ở nhà, giờ này nàng chắc đã rời giường rồi, để ta đi mượn.” Tôn thị lại nói.

“Tốt quá!”

Tôn thị rất nhanh liền mượn được cân mang về, vừa đúng lúc Dương Nhược Tình cũng đã vớt cua, cá chạch, tôm hùm, một ít cá nhỏ ra để riêng, thùng gỗ chỉ còn lại lươn.

Hai mẹ con khí thế ngất trời ước lượng một chút, trừ bỏ trọng lượng của thùng gỗ ra, một đêm thu hoạch, được hơn ba cân lươn!

Trong số đó, con lươn vàng to nhất, những một cân rưỡi!

“Nương, con to nhất này chúng ta giữ lại tẩm bổ cho cha, còn lại con sẽ mang lên trên trấn bán.”

“Con lươn to này mới có giá, con mang tất cả đi đi. Vẫn còn đám cá chạch mấy hôm trước con bắt được, chút nữa nương sẽ hầm canh cho cha con tẩm bổ!” Tôn thị nói.

“Vậy được rồi, sau khi trở về con sẽ lại đi bắt lươn, cho cha tẩm bổ!”

Rất nhanh, Dương Hoa Châu liền tới đây tìm Dương Nhược Tình.

Trong tay hắn còn cầm một cây đòn gánh và dây thừng.

Dương Nhược Tình cùng Tôn thị vừa thấy đồ trong tay Dương Hoa Châu, liền biết rằng Đàm thị bên kia không đồng ý cho họ mượn xe bò để kéo giỏ tre cùng đồ đan lát.

Bởi vì tối hôm qua, Dương Hoa Châu nhìn thấy trong nhà chất đống nhiều đồ đan lát như vậy, liền vỗ ngực nói đi sẽ lấy xe bò của Đàm thị kéo đi thị trấn.

“Ngũ thúc, chúng ta bắt đầu bó đồ vật đi!” Dương Nhược Tình cũng không hỏi thêm gì, chỉ tươi cười tiếp đón Dương Hoa Châu.

Vẻ mặt của Dương Hoa Châu có chút mất tự nhiên, khịt khịt mũi, cắm đầu làm việc.

Toàn bộ số đồ đan lát được chuyển ra ngoài sân để bắt đầu bó lại.

Phía viện trước, Lưu thị bị tiêu chảy liền vội vàng đi nhà xí, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng khí thế ngất trời nơi này.

“A, tối hôm qua nghe nói ngũ thúc mượn xe bò, nói là Mập Mạp muốn đi trên trấn buôn bán, ta vẫn không tin cơ. Hóa ra thật sự là các ngươi muốn đi sao?"

Dương Nhược Tình cùng Dương Hoa Châu vùi đầu làm việc, rất ăn ý lờ đi Lưu thị, khiến bà hậm hực không ít!

Tôn thị lại ngại ảnh hưởng tình cảm chị em dâu, cười cười nói nói với Lưu thị: “Cũng không có gì đáng giá, chỉ là một số dụng cụ phơi nắng mà cha của Tình Nhi đã làm ra khi rảnh rỗi thôi ..."

“Ha, Tam tẩu nói đúng quá! Những thứ làm bằng cỏ tranh này thật sự không có giá trị gì, triền núi phía sau thôn chúng ta mọc đầy. Tam ca cũng thật là quá nhàn rỗi, lại đi làm mấy thứ ngớ ngẩn này, ai mua cơ chứ! ”

Lưu thị âm dương quái khí bĩu môi, vốn định chào phúng thêm mấy câu, nhưng trong bụng lại quặn lên, liền vội vàng kéo quần phóng đi nhà xí.

Bên này, Dương Hoa Châu an ủi Dương Nhược Tình: “Đừng nghe nàng nói bừa, nàng chỉ là một phụ nhân ở nông thôn không hiểu biết!”

Dương Nhược Tình ngẩng đầu cười cười: “Ngũ thúc cứ việc yên tâm, lời của tứ thẩm, cháu coi như gió thổi mây bay, ngang qua là hết!”

“Ha ha ha, nên như vậy!” Dương Hoa Châu cười ha hả, lúc này, Dương Hoa Trung trong phòng cũng đã tỉnh dậy.

“Hình như tam ca có chuyện muốn nói với ta. Ta đi vào xem thử.”

Trong phòng, Dương Hoa Trung một lần nữa dặn dò Dương Hoa Châu phải chăm sóc tốt cho Dương Nhược Tình.

“Bán không được cũng không sao, con gái phải lành lặn mang về cho ta. Lão ngũ ngươi nhất định phải nhớ kỹ a……”

“Tam ca, đừng lo lắng, Tình Nhi là cháu gái ruột của đệ, đệ không che chở nàng thì che chở ai?”

“Vậy là tốt rồi!”

“Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, các ngươi liền xuất phát đi, đi sớm về sớm. Tình Nhi, tới trấn trên rồi, con phải nghe lời ngũ thúc, đừng có chạy loạn đấy!”

Tôn thị đưa đến đường lớn vẫn còn không ngừng dặn dò.

“Nương, ngài trở về đi, để cha ở nhà một mình, con không yên tâm.” Dương Nhược Tình khuyên Tôn thị.

Tôn thị gật gật đầu, lưu luyến rời bước chân trở về nhà.

Bên này, Dương Nhược Tình giống chim xổ l*иg, một tay xách thùng gỗ nhỏ đựng lươn, tay kia xách một chiếc giỏ tre, bên trong đựng nấm tùng nhung, còn có con thỏ xám lớn bị trói chặt tay chân do Lạc Phong Đường mang đến cách đây không lâu.

Dương Hoa Châu đi ở phía trước, hắn khiên một đòn gánh, hai đầu treo đầy sản phẩm đan lát, hai thúc cháu vừa nói vừa cười đi về phía thị trấn Thanh Thủy cách đó ba mươi dặm.