Chương 63: Tin tưởng

Ngay khi Dương Nhược Tình rẽ vào ngã tư phía trước, nàng liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ xa trong bóng tối chạy về phía mình.

“Nương, con ở đây !”

Nàng giơ tay hướng Tôn thị vẫy vẫy, lon ton chạy tới trước mặt Tôn thị.

“Tình Nhi, sao con đi ra ngoài lâu như vậy? Cha con nhắc đến con vài lần, lo lắng muốn chết!” Tôn thị nắm lấy tay Dương Nhược Tình, “A, sao tay con lạnh như vậy? Cổ tay áo sao lại bị ướt?”

Dương Nhược Tình giơ tay sờ một chút, a, quả thực ướt một mảng lớn, chắc do lúc cứu Mộc Tử Xuyên gây ra.

“Dạ, không có việc gì đâu, con ở hồ nước nơi cửa thôn rửa tay, không cẩn thận làm ướt.” Nàng không để bụng nói.

Nghĩ đến chính mình đã sửa trị được Mộc Tử Xuyên, tâm tình nàng rất sung sướиɠ, ngay cả thanh âm khi nói chuyện cũng trong trẻo thêm vài phần.

Tuy nhiên, sắc mặt Tôn thị lại nháy mắt thay đổi.

“Cái gì? Trời tối như vậy, con lại một mình đi hồ nước rửa tay sao? Trời ạ, bên kia toàn đá trơn trượt, nếu không cẩn thận ……”

Câu nói kế tiếp, Tôn thị không dám nói ra, sợ không may mắn!

“Sau này không được một mình đi hồ nước rửa tay nữa, nếu tay bị bẩn thì về nhà rửa!”

“Ách…… vâng vâng!”

Dương Nhược Tình biết Tôn thị sợ hãi điều gì, phi thường ngoan ngoãn gật gật đầu, mặc cho bà kéo chính mình, chân trước chân sau đi trên đường về nhà.

Bữa tối rất đơn giản, vẫn là cháo rau rừng.

Dù sao, Tôn thị cũng có một đôi tay khéo léo, đã đem đậu bắp Dương Nhược Tình mấy ngày trước hái về, xào chung với ớt.

Đậu bắp có vị rất giòn và thơm, sau khi cắn hạt bên trong thì lại cảm thấy rất mềm và dẻo. Tóm lại, món ăn này là sự pha trộn giữa các hương vị trái ngược nhau, thấm thêm vị cay cay thơm thơm của ớt, quả thật là rất tuyệt vời để ăn kèm với cơm.

Hơn nữa, bản thân đậu bắp là một loại cây có thể dùng làm thuốc, là một lựa chọn tốt để chống lão hóa, tăng cường tỳ vị, bổ tỳ, dưỡng âm dương.

Người một nhà tập trung trong phòng thắp một ngọn đèn dầu lớn, ăn đến vui sướиɠ no nê.

Sau khi ăn xong, ngũ thúc Dương Hoa Châu lại đây tìm Dương Hoa Trung nói chuyện.

Dương Nhược Tình vội vàng đi tới, nói: “Ngũ thúc, chuyện hai ngày trước cháu nói với thúc, khi nào thúc có thể định ra tới?”

Dương Hoa Châu sững sờ, sau đó mới nhớ tới chuyện gì đang xảy ra, liền nói: “Ta vừa vặn đang muốn nói cùng cháu đây Tình Nhi. Ngày mai, ta cần phải lên trấn trên giúp nhà một chuyến. Buổi sáng khởi hành, buổi chiều sẽ làm xong việc. Nếu cháu muốn đi trấn trên, ta mang cháu đi cùng!”

Đôi mắt Dương Nhược Tình tức khắc liền sáng lên, liên tục gật đầu.

Dương Hoa Châu tiếp theo nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi ngươi đi trấn trên làm gì thế? Nếu định mua thêm dầu, muối, tương, dấm, thúc có thể tiện thể mua về cho cháu là được. Ta sợ cháu không dậy sớm được để đi.”

Dương Nhược Tình xua xua tay: “Cháu có thể dậy được, thúc không cần lo lắng. Hơn nữa, cháu đến thị trấn, không chỉ đơn giản là mua dầu, muối, mắm, dấm, thúc nhìn đồ vật trong phòng này xem, cháu đi trấn trên còn để làm ăn!”

“Cái gì?”

Dương Hoa Châu trừng lớn hai mắt, theo chỉ dẫn của Dương Nhược Tình, mới lưu ý đến góc tường đang chất một đống sọt, lẵng hoa, sàng……

“Nha, đây đều là…… tam ca đan đúng không?”

“Ngũ thúc thật lợi hại, cháu còn chưa nói, thúc liền đoán được rồi.”

“Hì hì, tam ca từ trước đến giờ đều có một đôi tay khéo léo. Ta còn nhớ rõ khi ta còn nhỏ, tam ca đã dùng cỏ tranh đan cho ta một con dế khiến cho đám tiểu hài tử trong thôn đều thèm muốn chết!”

“Đều đã là chuyện gạo xưa thóc cũ, vậy mà ngươi vẫn còn nhớ rõ!” Dương Hoa Trung đang dựa vào trên giường cười cười, nói.

Dương Hoa Châu gãi gãi đầu, cũng nhếch miệng cười, tiếp tục nhìn đống sản phẩm, nói với Dương Hoa Trung: “Tam ca, đống đồ này, phỏng chừng có thể bán vài đồng tiền đấy ! Ai, người có bản lĩnh có khác, tam ca ngồi ở trên giường cũng có thể kiếm tiền. Nhật tử của tam tẩu cùng chị em Tình Nhi sau này, khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.”

Dương Nhược Tình không có lên tiếng, tủm tỉm cười nghe các trưởng bối nói chuyện.

Nàng biết rằng ngũ thúc cố ý nói như vậy là muốn cổ vũ lão đệ Dương Hoa Trung, khiến ông thêm tự tin.

Trong lòng Dương Nhược Tình, cảm kích đối với ngũ thúc cũng nhiều thêm một phần.

Tôn thị bưng chén thuốc vào nhà, vừa vặn cũng nghe đến lời nói của Dương Hoa Châu, liền tiếp lời nói: “Ngũ đệ nói trúng lời trong lòng ta. Lão tam à, sau này anh không được phép nói những lời linh tinh nữa, bất kể là lúc nào, chúng ta đều cần anh hỗ trợ chống dậy gia đình!”

“Hắc hắc, nhìn các ngươi kẻ xướng người hoạ xem, khen đến mức ta như lọt vào trong sương mù!” Khuôn mặt đen của Dương Hoa Trung lộ ra một tia xấu hổ, vẫy vẫy tay nói: “Mấy thứ này tốt hay không tốt, ai trong chúng ta nói đều không tính. Phải cầm lên trấn trên bán, xem người khác có thích hay không mới được!”

Dương Nhược Tình âm thầm gật đầu, điều này xác thực là đúng.

Nàng mới đến thế giới này, cũng chưa đi trấn trên bao giờ, không nắm rõ ràng giá cả và nhu cầu của thị trường ở đây thế nào.

Tiêu chí đánh giá của nàng đều dựa trên tiền kiếp.

Nhìn đến một đống sản phẩm đan lát trong góc phòng kia, tất cả đều do cha nàng Dương Hoa Trung ngày đêm làm ra.

Đầu ngón tay đã bị trầy xước đến chảy máu, lòng bàn tay, lưng bàn tay cũng bị cỏ tranh cứa rất nhiều đường.

Nhìn ngũ thúc cùng Tôn thị nói chuyện phiếm với Dương Hoa Trung, khiến trong đáy mắt của người đàn ông ánh lên những tia hy vọng.

Dương Nhược Tình ở trong lòng hạ quyết tâm, mặc kệ như thế nào, nàng nhất định sẽ phải tìm được nguồn tiêu thụ, nhất định phải đem chúng đổi thành tiền!

Bởi vì ngày hôm sau phải dậy sớm, mọi người cũng không nói nhiều, trở về nhà nghỉ ngơi.

Khi ngoài cửa sổ bắt đầu ẩn hiện một tia sáng yếu ớt, Dương Nhược Tình lặng lẽ mặc quần áo đi xuống giường.

Lúc này, còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ xuất phát mà nàng đã hẹn trước với ngũ thúc. Nàng không có kinh động Dương Hoa Trung cùng Tôn thị ở căn phòng cách vách, lặng lẽ ra cửa, đi về hướng cửa thôn.

Ống lươn đêm hôm qua nàng hạ ở mương ruộng, cần phải thu hồi hết trước khi đến giờ thôn dân ra đồng.

Bằng không, bị người có dã tâm biết được, không chừng sẽ bị trộm mất.

Dương Nhược Tình căn cứ vào dấu vết hôm qua nàng đánh dấu, thu thập đủ bẩy ống lươn.

Mỗi lần lấy ra một ống, nàng đều nôn nóng lắc nó vài lần.

Ước lượng khối lượng trong tay cùng động tĩnh từ bên trong truyền ra, nàng có thể bước đầu đoán được ống này thu hoạch như thế nào.

Bảy ống, thì có đến bốn cái nhẹ như không. Còn ba cái, thu hoạch bên trong hẳn là không tồi!

Nàng cầm đám ống hưng phấn chạy về nhà trước khi nhóm dân làng đầu tiên ra ao lấy nước.

Lúc này, Tôn thị đã rời giường, đang ở trong sân dùng cành dương liễu súc miệng, thì thấy khuê nữ bê đám ống lươn vào cửa, hướng nhà bếp đi vào.

Tôn thị súc xong ngụm nước, vội vàng đi vào theo.

“Tình Nhi, như thế nào? Có thu hoạch được gì không?”

Đôi mắt Tôn thị sáng lấp lánh, nhịn không được hỏi.

Trước đây con gái cứ quấn lấy Dương Hoa Trung nhờ ông đan mấy chiếc ống, sống chết không nói là dùng để làm gì, khiến Tôn thị không ngừng tò mò, Dương Hoa Trung cũng thế.

Dương Nhược Tình không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Tôn thị, mà đem cái cuốc bên cạnh đưa cho bà.

“Làm gì?” Tôn thị hỏi.

“Nương, đợi lát nữa con mở nắp mấy cái ống này, sẽ có vài thứ rơi vào bên trong thùng gỗ. Nếu là rắn độc từ thùng gỗ chạy ra, ngài liền dùng cuốc nện xuống nhé?”

“Nha, ta sợ rắn. Nhưng không sao, ta làm được!”

“Hi hi, con đổ ra nhé!”