Chương 62: Hắn Xin Lỗi

Nàng không còn thờ ơ với mọi chuyện như trước đây!

Rõ ràng trong lòng có oán hận đối với Mộc Tử Xuyên, lại vẫn không thể trơ mắt nhìn hắn chết đuối!

Hoặc có thể là ba từ cuối cùng hắn ta hét lên bằng tất cả sức lực của mình đã khiến nàng thay đổi quyết định.

"Xin ... lỗi ... vì ..." Những lời cuối cùng hắn hét lên chính là ba từ này!

Con người trước khi chết, thường nói lời thật lòng. Lời cuối cùng hắn không phải mắng nàng, mà là xin lỗi vì những chuyện đã xẩy ra trước đó.

Hắn có lẽ không lạnh nhạt ích kỷ như vẻ bề ngoài.

“Mập mạp, bất kể vì sao ngươi muốn cứu ta, Mộc Tử Xuyên ta đều sẽ báo đáp ngươi.”

Mộc Tử Xuyên chật vật ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Dương Nhược Tình, nói tiếp: “Những chuyện trước đây, chúng ta coi như huề nhau. Sau này, chỉ cần không bắt ta cưới ngươi, ta sẽ làm hết sức mình để báo đáp, nếu ta thi đậu Trạng Nguyên, nhất định sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý ... ……”

Dương Nhược Tình vốn đang dưới đáy lòng thoáng thay đổi cách nhìn với Mộc Tử Xuyên.

Tuy nhiên, khi những lời này lọt vào tai, nàng lập tức tỉnh táo lại.

Nàng vẻ mặt khinh thường đánh giá Mộc Tử Xuyên, lắc lắc đầu: “Họ mộc, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, mấy thứ ngươi nói căn bản không lọt được vào mắt cô nãi nãi ta, ngươi đừng lấy tới để ghê tởm ta!”

“Còn có, cô nãi nãi cứu ngươi, là vì không muốn thi thể của ngươi thối rữa, làm dơ hồ nước này, ngươi đừng có tự mình đa tình, tự cho là đúng!”

“Nhưng……” Hắn vẻ mặt ngạc nhiên.

“Không nhưng nhị gì hết! Giữa chúng ta cũng không có chuyện gì. Ngươi không cần nhắc lại chuyện tối nay. Nếu ngươi dám nói là ta cứu ngươi lên bờ, tin hay không, lần tới ta sẽ một chân đá ngươi xuống nước!”

Để cho Tử Xuyên hiểu sâu hơn những lời cảnh cáo của mình, nàng còn nhe răng trợn mắt hướng hắn giơ giơ nắm đấm.

Sau đó đứng dậy, trước khi đi còn không quên đá thật mạnh vào chân Mộc Tử Xuyên

“Ai da!”

Mộc Tử Xuyên đau đến ngũ quan vặn vẹo, ngẩng đầu lên, ánh mắt càng thêm mê hoặc truy đuổi thân ảnh như thùng nước đang đi trên bờ ao kia, cho đến khi nàng biến mất trong thôn, hắn mới quay đầu lại.

Bỏ qua đống hỗn độn trên mặt đất, hắn lại nằm trở lại, mở một đôi mắt to nhìn bầu trời đêm trên đầu.

Bầu trời cao không một gợn mây, điểm đầy những vì sao sáng lấp lánh, một vầng trăng tròn treo trên những ngọn cây.

Trong đầu người thiếu niên, lại không chịu khống chế hiện lên hình ảnh Dương Nhược Tình dứ dứ nắm đấm vào mặt hắn.

Con nhỏ béo, nàng rốt cuộc là loại con gái gì?

Mộc Tử Xuyên nghĩ trăm lần cũng không ra!

Nhưng càng đoán không ra, càng nhìn không thấu, liền càng không nhịn được muốn nghĩ đến, đầu óc quay cuồng không kiểm soát được chuyển động quanh hình ảnh nữ oa đó.

“Tử Xuyên!”

Cửa thôn bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc và lo lắng.

Mộc Tử Xuyên giật mình, đó là thanh âm của nương.

Chắc là do hắn đi lâu quá chưa về, khiến nương lo lắng. Nghĩ đến đây, Mộc Tử Xuyên từ trên mặt đất bò dậy, vẫy tay với bóng người đang vội vã chạy trên bờ ao: “Nương, con ở đây !”

Triệu quả phụ một hơi chạy đến trước mặt Mộc Tử Xuyên, nhìn thấy bộ dạng của nhi tử, sợ hãi đến mức khóc ngay tại chỗ.

“Con trai của ta, có chuyện gì sao? Con làm sao lại biến thành bộ dạng như thế này?"

Triệu quả phụ nhào lên, đôi tay nắm chặt cánh tay Mộc Tử Xuyên, hai mắt nhìn lên nhìn xuống, thân thể run rẩy.

“Nương, con không có việc gì, chỉ không cẩn thận ngã vào trong ao, còn làm rơi mất chiếc thùng gỗ.” Mộc Tử Xuyên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.

“Cái gì? Ngã vào trong ao?”

Triệu quả phụ nhìn thoáng qua mặt nước đằng kia, quả thực thấy chiếc thùng gỗ mới mua nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

“Đi thôi, về nhà đi, không cần cái thùng đó nữa!”

Triệu quả phụ thần sắc hoảng loạn, kéo tay Mộc Tử Xuyên, xoay người rời đi, giống như sợ đi chậm nửa bước, quái vật trong nước sẽ lại nhô lên kéo nhi tử của bà xuống một lần nữa.

Mộc Tử Xuyên im lặng, bị nương hắn kéo một đường về nhà. Đóng lại cửa sân và cửa chính, Triệu quả phụ mới hồi phục lại tinh thần, xoay người ôm chặt Mộc Tử Xuyên thân thể đang ướt dầm dề, “Hức hức……”! Tiếng khóc của bà vang lên.

“Con của ta, thịt của ta! Cha con đã nhẫn tâm bỏ lại ta mà đi rồi, nương tất cả đều trông cậy vào con, nếu con cũng có bất trắc gì, nương làm sao có thể sống nổi……”

“Nương, ngài đừng khóc, nhi tử không phải vẫn tốt ư……”

Mộc Tử Xuyên nhỏ giọng an ủi nương, trong lòng hổ thẹn không thôi.

Những cậu bé ở thôn Trường Bình đều biết bơi từ khi còn nhỏ. Mùa hè nóng nực, cái ao sau làng là nơi chúng chơi đùa.

Từ nhỏ hắn đã thích ngắm nhìn từ xa, trong lòng rất muốn tham gia cùng.

Tuy nhiên, hắn không dám thử.

Hắn thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ lời dặn dò của nương cùng cữu cữu. Hắn là huyết mạch duy nhất của Mộc gia, hắn cùng hài tử khác bất đồng, bọn họ tương lai sẽ theo chân cha mẹ, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời để kiếm miếng cơm. Trong khi hắn chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm!

Bà cốt thôn bên đã từng bói qua, tương lai hắn nhất định sẽ trúng Trạng Nguyên!

Vì vậy, nhiệm vụ của hắn là phải chăm chỉ đọc sách, đi theo phu tử nghiên cứu học vấn!

Sau khi lớn hơn, hắn ta thậm chí còn cố tình xa lánh lũ trẻ trong làng, hắn ta cảm thấy hắn và bọn chúng không chung một đường.

Hắn bây giờ là rồng ở tạm chỗ nước cạn, sẽ có một ngày gặp được mây gió, hắn sẽ bay lượn cửu thiên!

Tuy nhiên tối nay, lòng tự trọng của hắn đã bị ảnh hưởng.

Nếu không nhờ Mập Mạp, hắn hiện tại đã chết đuối ở hồ nước nơi cửa thôn.

Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng thấy mình thật nhỏ bé.

Cái gì mà khát vọng, cái gì mà hoài bão, chí nguyện to lớn, dẫn dắt giang sơn mở mang học vấn...

Hắn chỉ là một gã trai quê, một con vịt lên cạn mà thôi!

Mập Mạp cười nhạo hắn không sai, hắn đúng là một thư sinh vô dụng!

Mà không đúng, thư sinh nghĩa là người khảo trúng tú tài, đạt được tư cách học sinh, mà chính hắn, dù sao chỉ là một đồng sinh!

“Nương, con muốn học bơi!”

Rút kinh nghiệm xương máu, hắn ngẩng đầu lên, giống như đánh một canh bạc lớn, nói ra tiếng lòng của mình.

“Cái gì?”

Triệu quả phụ đang ôm nhi tử của mình khóc lóc không ngừng đột nhiên nghe được những lời này, sợ tới mức giọng lạc hẳn đi.

“Ngươi đứa nhỏ này, nói mê sảng cái gì vậy?”

Bà đưa tay lên sờ trán Mộc Tử Xuyên.

“Nương, con không sốt, cũng không có nói mê.” Mộc Tử Xuyên kéo tay nương xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nương, con đã nghĩ kỹ rồi, con sẽ cố gắng học tập thật tốt. Tuy nhiên, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở trong phòng, không đi đến đâu, việc nhỏ gì cũng không làm, con cảm thấy chính mình càng không có tinh thần, sức khỏe yếu, thân thể cũng sẽ không tốt, không giống một nam tử hán.”

Hắn muốn trở thành người văn võ song toàn!

Tuy nhiên, Triệu quả phụ lại không thể lý giải tiếng lòng của nhi tử.

“Con trai, con thật sự muốn học bơi?” Nàng run rẩy dò hỏi một lần nữa.

Mộc Tử Xuyên gật đầu.

“Ngươi cái đồ nghịch tử bất hiếu. Ngươi có biết mười người chết đuối, thì đến chín người biết bơi không? Ngươi đây là đang choáng váng hay vẫn đang bị thủy quái mê muội? Học bơi ư? Ngươi đừng có mà nghĩ tới!”

Triệu quả phụ khóc lóc la mắng, túm Mộc Tử Xuyên kéo vào bên trong sương phòng, ném cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ: “Thay quần áo đi, đứng úp mặt vào tường cho ta, ý niệm học bơi, nghĩ cũng không cần nghĩ nữa!”