Chiều hôm buông xuống, những người đi làm đồng lần lượt trở về nhà, khói bếp bốc lên nghi ngút khắp làng.
Cậu bé chăn cừu cưỡi đàn gia súc, thổi sáo của dân du mục, tiếng sáo du dương bay xa trong gió mát.
Dương Nhược Tình mang ống lươn đã chuẩn bị sẵn, chào Tôn thị rồi lặng yên không một tiếng động ra thôn.
Trong mương ruộng ở đầu làng, là chiến trường của nàng.
Đặt ống lươn ở một vị trí thích hợp trong rãnh, lại dùng bùn và cây thủy canh phủ lên, trong vòng nửa giờ, sáu bảy cái ống đã được nàng an trí thỏa đáng.
Ngẩng đầu lên, chiều hôm buông xuống ngày càng nhiều hơn, đồng ruộng xung quanh đã không còn thấy bóng dáng người.
Dương Nhược Tình vừa lòng đi về, ở hồ nước nơi cửa thôn, nàng ngồi xổm xuống rửa tay sạch sẽ.
Trên bờ ao truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, càng ngày càng gần.
Sau đó, một giọng nam không vui lọt vào tai Dương Nhược Tình.
"Vị trí này là nơi dân làng gánh nước ăn. Muốn rửa tay thì nên sang bên kia."
Gì cơ?
Dương Nhược Tình quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo xanh lam đang đứng trên bờ ao, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong tay hắn đang cầm một cái thùng gỗ lấy nước.
Ánh hoàng hôn bao phủ khiến Dương Nhược Tình không thể nhìn rõ mặt người thiếu niên kia.
“Thực xin lỗi, là ta không đúng, ta đã rửa xong rồi, ngươi múc nước đi!”
Nàng vội vàng đứng dậy đi sang một bên, nhường chỗ cho người thiếu niên đi tới lấy nước
Tính cách của nàng chính là như vậy, khi không có xung đột lợi ích với người khác, hoặc khi nàng thấy chính mình thực sự đã làm sai, nàng sẽ rất ôn hòa, tiếp thu giáo huấn của người khác.
Thiếu niên kia xách thùng gỗ đi tới, lúc ngang qua bên cạnh Dương Nhược Tình liền liếc nhìn nàng đang đứng lau tay ở đó một cái. Vừa nhìn thấy là ai liền giật nảy mình!
“Là ngươi?”
Lông mày Mộc Tử Xuyên tức khắc nhăn lại, trong đáy mắt hiện lên một chút tức giận
Dương Nhược Tình ngước mắt nghiêm túc nhìn hắn, mảnh ký ức cuối cùng của nguyên chủ đột nhiên hiện lên trong đầu.
Nam tử đẹp trai nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung dữ: "... Nếu thật sự thích ta, ngươi hãy đi tìm chết đi ..."
Sắc mặt Dương Nhược Tình lập tức suy sụp xuống, trong l*иg ngực có thứ gì đó cứ cuồn cuộn phập phồng!
Nàng biết đó là cảm giác của nguyên chủ lưu lại trong cơ thể. Linh hồn của nàng chiếm cứ thân thể này kế thừa ký ức của nguyên chủ, cho nên nàng tự nhiên sẽ ít nhiều cảm nhận được cảm xúc thuộc về nguyên chủ!
Phẫn nộ, chua xót, đau đớn……
Còn có rất nhiều cảm giác phức tạp cứ thế tràn ngập trong lòng nàng.
Cuối cùng, hết thảy hóa thành một tiếng cười lạnh: “A, là ta, sao nào? Lại muốn lừa ta nhảy xuống ao chết một lần nữa sao? Ngươi nằm mơ đi!”
Mộc Tử Xuyên ngẩn ra, không dám tin tưởng nhìn Dương Nhược Tình trước mắt.
Vẫn là một người béo như cái thùng nước di động.
Chỉ là, mái tóc bù xù giống như tổ chim trước kia đã không còn, thay vào đó là một mái tóc được chải gọn gàng, rất mềm mại, tết thành hai bím buông thõng trước mặt.
Những vết bẩn thỉu, đen đúa, nhem nhuốc trước kia thường thấy trên mặt nàng cũng đã biến mất. Tuy rằng ngũ quan vẫn béo đến không phân biệt rõ, tuy nhiên, gương mặt lại rất sạch sẽ.
Mộc Tử Xuyên âm thầm hít một ngụm khí lạnh, không chỉ bởi vì nữ oa trước mặt miệng mồm sắc sảo, mà còn vì đôi mắt nàng không một chút vẩn đυ.c!
Thực sáng ngời, thực thanh triệt!
Mặt trăng trên đỉnh đầu chậm rãi đi lên, chiếu thứ ánh sáng lấp lánh, bàng bạc lên người nàng. Tuy nhiên, ánh mắt của nàng thậm chí còn sáng hơn ánh trăng trên cao kia!
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua mỹ nữ sao? Nếu còn nhìn tiếp, ta sẽ đem đôi mắt ngươi lấy tới cho chó ăn!”
Dương Nhược Tình hung tợn nói với Mộc Tử Xuyên, còn khoa tay múa chân một chút, sau đó xoay người định rời đi.
Phía sau cô, tiếng thùng gỗ rơi loảng xoảng trên mặt đất, Mộc Tử Xuyên túm chặt cánh tay của nàng lại.
“Đứng lại!” Hắn trầm giọng quát khẽ.
Dương Nhược Tình rũ mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, trắng nõn tinh xảo, thoạt nhìn là biết của người cầm bút
“Buông tay!” Nàng liếc xéo hắn một cái, lạnh lùng nói.
“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi!” Mộ Tử Xuyên trầm giọng nói, ánh mắt tức giận nhìn Dương Nhược Tình.
“Vậy à?” Dương Nhược Tình nhướng mày, không thèm để ý đến lời của Tử Xuyên.
Cổ tay của tỷ tỷ, sao có thể để một tên tiểu tử hôi sữa thích chạm liền chạm được?
“Ngươi nếu không buông tay, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ!” Dương Nhược Tình nói.
“Hừ, nếu ngươi còn tiếp tục giãy giụa, cũng đừng trách ta không khách khí!” Mộc Tử Xuyên nhăn chặt mày, đột nhiên cảm giác Mập Mạp trước mắt, thật dữ tợn!
Buông tay?
Chê cười!
Nếu nàng vội vàng về mất, hắn sao có thể chất vấn nàng về việc từ hôn?
Hai ngày nay, hắn lăn qua lộn lại, vẫn là nuốt không trôi cục tức kia.
Chính mình, thế nhưng lại bị một nha đầu vừa béo, vừa xấu ở nông thôn từ hôn?
Ngay khi hắn vẫn còn đang tức giận, nữ oa trước mặt đã di chuyển.
Mộc Tử Xuyên vẫn chưa nhận ra được chuyện gì, đã cảm thấy chỗ cổ tay mình truyền đến một trận đau thấu tim.
Hắn kêu lên một tiếng, lùi lại hai bước, không cẩn thận đυ.ng phải thùng gỗ bên cạnh, đá nó xuống hồ.
Thùng gỗ nổi lên chìm xuống trong nước, trong nháy mắt bị sóng đẩy ra xa.
Mộc Tử Xuyên không quan tâm đến việc tranh giành với Dương Nhược Tình nữa, xoay người ngồi xổm bên mặt nước, duỗi tay ra định móc cái thùng.
Cái thùng gỗ được nương hắn mua trên thị trấn cách đây mấy ngày, vẫn còn mới nguyên.
Không vớt lại được thùng gỗ thì việc bị mẹ mắng là chuyện nhỏ, tối nay không đun được nước tắm mới là chuyện lớn!
Vì thế, Mộc Tử Xuyên nghiêng người về phía trước nhiều hơn cố gắng chạm các ngón tay của mình vào thùng gỗ.
Chiếc thùng gỗ kia cũng thật là nghịch ngợm, không xa không gần, lênh đênh trong tầm mắt của Mộc Tử Xuyên, khiến đầu ngón tay hắn tưởng có thể chạm vào rồi, lại tuột ra!
Lặp đi lặp lại điều này vài lần, khuôn mặt trắng nõn thanh tuấn của Mộc Tử Xuyên đổ ra một tầng mồ hôi nóng!
Dương Nhược Tình đứng ở phía sau, quan sát tỉ mỉ mọi chuyện, nhịn không được vỗ bụng cười ha ha.
“Thư sinh tay trói gà không chặt, lời này đúng thật là không giả nha!” Nàng nói, “Chỉ mỗi một cái thùng cũng nhặt không nổi. Mộc Tử Xuyên ơi là Mộc Tử Xuyên, chỉ số thông minh của ngươi thật khiến người ta nghi ngờ! Có phải hay không mỗi ngày ngươi đều đọc sách, đọc đến ngốc luôn rồi?”
Mộc Tử Xuyên xoay người hung tợn trừng mắt nhìn Dương Nhược Tình, tức giận nghiến răng.
Nếu là Dương Nhược Tình trước đây, nhìn thấy bộ dáng người trong lòng như thế này, chỉ sợ đã sớm bị dọa khóc.
Nhưng bây giờ, Dương Nhược Tình nhìn thấy Mộc Tử Xuyên như vậy, ngược lại cười đến càng vui sướиɠ!
“Trừng mắt với ta làm gì? Cũng không phải ta đem thùng của ngươi đạp xuống nước?”
“Còn đứng đó làm chi? Mau giúp ta tìm biện pháp!” Mộc Tử Xuyên thực sự lo lắng, lại thấy một đợt sóng nữa chuẩn bị ập tới, hắn có thể thậm chí không chạm nổi đến vành của thùng!
Dương Nhược Tình bĩu môi, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn Mộc Tử Xuyên: “Tại sao ta phải hỗ trợ ngươi? Ngươi cùng ta chẳng có quan hệ gì! Ta đã từ hôn với ngươi rồi, ngươi cũng không phải vị hôn phu của ta nữa, ta không cần thiết phải giúp ngươi!”
“Ngươi!” Mộc Tử Xuyên tức giận đến mức suýt chút nữa ngã xuống nước.
Con bé béo chết tiệt này, còn ăn miếng trả miếng?
Nàng từ hôn hắn trước, hắn còn chưa lấy việc này tới đòi công đạo, vậy mà nàng ta đã dùng nó để nhục nhã hắn trước.