Dương Nhược Tình đi ra một đoạn đường, dừng lại, xoay người.
Người nào đó đang theo đuôi nàng cũng lập tức đình chỉ bước chân, lén lút quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Nàng thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục bước đi, người nọ cũng nện bước đi theo.
Nàng lại dừng lại, xoay người, người nọ thân hình chợt lóe, trốn đến đằng sau cây đại thụ gần đó.
Nàng buông thùng gỗ nhỏ trong tay xuống, hai tay khoanh trước ngực nói với cây đại thụ kia: “Đừng trốn nữa, ta đã sớm biết ngươi đang ở đó!”
Lạc Phong Đường từ đằng sau cây đại thụ đi ra, ngẩng đầu cười tủm tỉm với Dương Nhược Tình, có điểm quẫn bách giơ tay gãi gãi đầu, bước tới trước mặt Dương Nhược Tình.
Hắn cụp mắt xuống, nhìn Dương Nhược Tình, ấp úng nói: "Tôi ... tôi không cố ý đi theo ..."
“Đường Nha Tử, cảm ơn ngươi vừa rồi có ý định bảo vệ ta.” Dương Nhược Tình cười nói với Lạc Phong Đường: “Ngươi đi theo ta, là có chuyện gì sao?”
Khi được hỏi đến, cảm xúc quẫn bách của Lạc Phong Đường thoáng hòa hoãn một chút, nhấp nhấp miệng nói: “Mập Mạp, ngươi, ngươi có phải hay không đã từng luyện tập qua?”
“Gì cơ?”
“Ngươi mới vừa rồi thật dũng mãnh, vài chiêu liền đem huynh đệ Trần gia đánh gục, thân thủ thực không tồi!” Lạc Phong Đường hơi hơi mỉm cười.
Dương Nhược Tình bừng tỉnh hiểu ý của hắn, không để bụng cười cười, vẫy vẫy tay: “Không có gì!”
“Sức lực của ngươi cũng thật lớn!” Lạc Phong Đường lại nói.
Dương Nhược Tình vẫy vẫy tay: “Tổ tiên của ta làm nghề mổ lợn, chém trâu, sức mạnh và kỹ năng của ta là do di truyền!”
“A?” Lạc Phong Đường trừng lớn hai mắt, bộ dáng như bị sét đánh trúng.
Mập Mạp, thật là bưu hãn nha! (*bưu hãn: dũng mãnh/ cứng cáp)
Dương Nhược Tình nhìn dáng vẻ ngây ngốc của đại nam hài trước mắt này, nhếch miệng cười, “Ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?”
Nếu không còn gì nữa, nàng phải về nhà gấp để đặt mồi vào ống lươn.
Lạc Phong Đường phục hồi lại tinh thần, cân nhắc một lúc rồi nói với Dương Nhược Tình: “Huynh đệ Trần gia đều không phải dễ chọc, hôm nay họ thảm bại, khẳng định lần sau sẽ tới tiếp. Ngươi sau này đi ra ngoài tốt nhất đừng đi một mình!”
Dương Nhược Tình nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, từ ánh mắt, nàng thấy được sự quan tâm chân thành.
Trên môi nở nụ cười, nàng gật gật đầu: “Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta biết rồi.”
“Được rồi, ta đã nói xong những gì cần nói, ngươi đi đi.” Hắn cũng khẽ cười.
Đôi mắt của Dương Nhược Tình hơi sáng lên, người con trai cao lớn đen nhẻm trước mặt khi cười lên trông rất đẹp, trên mặt phảng phất có hai má lúm đồng tiền nhỏ, hàm răng trắng đều tăm tắp!!
“Được, vậy ta đi trước.” Dương Nhược Tình nói xong liền cúi người xách thùng gỗ nhỏ lên, xoay người đi được hai bước, đột nhiên nhớ tới điều gì, lại xoay người lại, phát hiện Lạc Phong Đường vẫn còn đứng tại chỗ, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn bóng dáng nàng, đôi lông mày kiếm hơi nhíu lại, có vẻ như đang suy tư.
“Đúng rồi, Đường Nha Tử, con thỏ đen mà ngươi gửi đến rất béo. Ta cùng cha mẹ đều rất thích, cảm ơn ngươi!”
Nói xong những lời này, nàng xoay người, không hề lưu luyến lập tức trở về thôn.
Phía sau nàng, Lạc Phong Đường nhìn theo bóng dáng của Dương Nhược Tình, mãi cho đến khi nàng bước lên chiếc cầu vòm bằng đá bắc qua con lạch phía sau thôn và biến mất hoàn toàn, hắn mới vác cung tên lên, xoay người hướng phía rừng núi đi tới.
Dương Nhược Tình về đến nhà, Tôn thị đang chuẩn bị cơm buổi trưa ở nhà bếp. Sau khi sang phòng bên cạnh gặp Dương Hoa Trung, nàng xách theo ống lươn trở lại trong phòng mình, bắt đầu đem từng con giun đất nhét vào các thanh tre đã được chặt thành từng đoạn. Sau đó, các thanh tre được cố định một cách khéo léo vào bên trong ống lươn.
Dương Nhược Tình làm những việc này rất nhanh nhẹn, khi Tôn thị đến gọi ăn cơm, nàng đã làm xong mọi việc, đặt những ống lươn đã mồi gọn gàng ở bên cạnh, rửa tay sạch sẽ rồi ra cửa, đi đến phòng bếp.
Trải qua mấy ngày hong gió, bệ bếp mới đã có thể sử dụng.
Khi Dương Nhược Tình đến, Tôn thị đã đã bày sẵn các món ăn lên bàn, một bữa trưa nông gia đơn giản và thô sơ, có cơm trộn rau dại, cỏ lùng, một bát canh rắn còn sót lại từ tối qua, và một bát bánh trứng loãng.
Tuy rằng cơm canh đạm bạc, nhưng người một nhà lại ăn rất ngon miệng. Vừa mới ăn cơm xong, bác gái Kim thị đi ngang qua cửa sổ lại đây, khuôn mặt lấm lem nhọ nồi. Tóc bà có chút rối tung, ánh mắt hơi vẩn đυ.c, bước vào trong phòng khuôn mặt nở ra một nụ cười ngây ngô.
Dương Nhược Tình ngồi quay lưng về phía cửa phòng, đang cùng cha mẹ nói nói cười cười, đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn, theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc thấy bộ dạng này của Kim thị dọa nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Cha, nương, bác gái lại đây!”
Tôn thị cùng Dương Hoa Trung lúc này mới phát hiện có người tới, Tôn thị vội vàng buông chén đũa trong tay đứng dậy đi ra cửa, tiếp đón: “Đại tẩu, sao chị lại tới đây? Có chuyện gì không?”
“Tam đệ muội, Vĩnh Tiên cuối tháng sắp về nhà, chăn trong phòng hắn đã rách nát quá nhiều, hắn lại không thích ta khâu vì quá xấu, muội giúp ta được không……”
Từ cửa truyền đến tiếng Kim thị nhỏ giọng năn nỉ.
“Đại tẩu, tẩu cứ về trước đi, em dọn dẹp nơi này xong sẽ qua giúp chị ngay!” Tôn thị phi thường sảng khoái đáp ứng.
Sau khi Kim thị rời đi, Tôn thị trở lại mép giường, nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, chén đũa ăn xong cứ tạm để trong nồi, nương đi trước giúp bác gái con vá lại chăn của đường đại ca con xong sẽ về dọn dẹp sau.”
“Nương, chúng ta đều đã phân ra, ở bên kia cho dù bác gái không làm được, chẳng phải còn có dì tư sao? Sao lại tìm đến nương?” Dương Nhược Tình có chút không vui.
Tôn thị cười cười, khuyên giải nói: “Không có chuyện gì, may chăn bông cũng không có gì to tát, chỉ mất thời gian một bát trà thôi. Hơn nữa, đây là giao tình giữa ta và bác gái con, ta lén phụ giúp một chút.”
“Đó không phải là vấn đề lớn.” Dương Nhược Tình thời khắc không quên sửa lại quan niệm của Tôn thị: “Lén giao tình giữa hai người, phụ giúp một chút cũng không sao. Dù sao lúc trước khi chúng ta phân gia, nhị đường ca Vĩnh Tiến cũng chủ động tới giúp chúng ta dọn đồ. Con chỉ muốn nhắc nhở nương về sau nên đề phòng một chút, đừng bị bọn họ lấy danh nghĩa lén phụ giúp, lợi dụng sức lao động của chúng ta! Dù sao chúng ta hiện tại đã ở riêng, cùng với mọi người bên kia, là hai gia đình khác biệt.”
“Tình Nhi của nhà ta đúng là đã có bộ dáng của người lớn một chút, khôn khéo ghê!” Tôn thị nhìn bộ dạng nghiêm túc của con gái, khiến cho bà muốn cười một tiếng.
Nói với Dương Hoa Trung: “Anh nhìn xem con gái anh, đây là giống ai?”
Dương Hoa Trung cũng mỉm cười, nhìn Dương Nhược Tình, ánh mắt đầy sự sủng nịch: “Giọng điệu ông cụ non này, thật đúng là không giống hai ta. Tuy nhiên, Nương Tình Nhi, con gái của chúng ta nói có lý. Nàng nha, về sau cũng đừng dễ dàng đáp ứng, việc nhỏ không vấn đề gì, nhưng việc lớn nhất định phải cùng chúng ta thảo luận, biết không?”
Tôn thị bất đắc dĩ thở dài, “Biết rồi, hai người hợp nhau lại coi em như là tiểu hài tử vậy. Yên tâm đi, em cũng không ngốc. Hơn nữa, em qua bên đó vá chăn, là vì em thấy việc may vá cũng đơn giản!”
“Hì hì, nếu chúng ta đều đã nói rõ ràng, vậy nương liền chạy nhanh qua bên đó đi!” Dương Nhược Tình thúc giục nói.
“Ai, được rồi, ta đi một hồi liền trở về.”
Tôn thị vội vã đi thượng phòng, bên này, Dương Nhược Tình rót một bát trà cho Dương Hoa Trung, xắn tay áo đi vào bếp..
Miệng ngâm nga một giai điệu, bắt đầu thêm nước vào chiếc nồi rỗng để đun nóng.
Chỉ vài bộ chén đũa mà thôi, rửa một tý là xong, không cần thiết phải để lại cho nương trở về rửa.