“Cha, đừng vội đan giỏ, cha giúp con đan một ít ống mà con muốn trước.” Dương Nhược Tình ghé vào mép giường Dương Hoa Trung tinh tế giảng giải một lần cấu tạo của những chiếc giỏ hình chữ L dùng để bẫy lươn.
Ở phương diện này Dương Hoa Trung có ngộ tính rất cao, một điểm liền thông, hơn nữa năng lực động thủ còn cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ trong một buổi tối, liền làm được cho Dương Nhược Tình sáu ống bẫy lươn.
Sáng sớm, khi Dương Nhược Tình rời giường nhìn thấy các ống bẫy lươn mới tinh trước mặt, kích động cười đến không khép được miệng.
“Tình Nhi, con định dùng những đồ này để làm gì vậy?”
Hiện tại, Dương Hoa Trung đối với đồ vật mới mẻ này có thể nhắm mắt lại cũng đan ra được, nhưng ông phát hiện, chính mình còn chưa hỏi con gái tác dụng của nó.
Dương Nhược Tình ra vẻ thần bí cười, “Hí hí, tạm thời bảo mật, đến lúc đó cha liền biết.”
Dương Nhược Tình cầm một thùng gỗ nhỏ, thùng gỗ để một ít đất ẩm lót bên dưới. Tay kia của nàng thì cầm một chiếc cuốc nhỏ, hưng phấn đi ra con sông nhỏ phía sau thôn.
Dòng sông nhỏ này là từ núi Miên Ngưu ở sau thôn chảy xuôi ra tới, chạy quanh làng nửa vòng, cuối cùng uốn lượn chảy xuôi vào cái ao lớn ở cổng làng. Nước trong ao chảy qua một mắt nước xoáy ra các mương mở rộng ra mọi hướng, rồi vào các mương của đồng ruộng nuôi dưỡng cây trồng phát triển.
Dương Nhược Tình đi đến bờ sông, bắt đầu múa may chiếc cuốc nhỏ trong tay, thỉnh thoảng nàng dừng lại, ngồi xổm xuống chỗ đã đào, kiểm ra từng con giun nhỏ bỏ vào thùng gỗ nhỏ mang theo bên mình.
Đất ở đây rất mềm và giàu dinh dưỡng, có rất nhiều giun đất ẩn trong đó.
Giun đất là món ngon trong mắt con lươn, không có mồi câu nào ngon hơn.
Dương Nhược Tình hết sức chuyên chú đào, bất tri bất giác đã được non nửa thùng.
Giun đất rất bẩn, ngón tay bắt giun đất có mùi tanh tưởi.
Dương Nhược Tình ngồi xổm bên bờ sông, cẩn thận rửa tay. Trong lòng suy tính nhiều việc, nên có điểm thất thần.
Đúng lúc này, một viên đá đột nhiên từ phía sau bay tới, trúng vào ngay phía sau đầu của nàng.
Bản lĩnh điệp viên ở ngay lúc này đột nhiên liền hiện ra, cơ hồ là theo bản năng, Dương Nhược Tình đầu lệch về một bên, hòn đá nhỏ kia suýt nữa sượt qua mặt nàng rơi vào trong sông.
“Tõm!”
Một tia nước bắn lên người cô.
Phía sau ngay lập tức truyền đến một trận cười vang: “Ha ha ha, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, thế mà lại vô tình tránh được!”
“Ném tiếp đi, ta không tin ném không trúng nàng!”
“……”
Lại thêm mấy hòn đá ném về phía này.
Dương Nhược Tình thấy rõ ràng, là mấy tiểu tử choai choai, tầm tám chín tuổi.
Tuy rằng không thể kêu lên tên của bọn chúng, nhưng từng này gương mặt nàng đều không xa lạ.
Bọn nhóc xấu xa này, đã từng bắt nạt thân thể nguyên chủ này rất nhiều!
Dương Nhược Tình híp híp mắt, đi về phía đám nhóc với những bước đi tưởng như rất bình thường nhưng lại vô cùng kỳ lạ.
Trong nhóm này có một tên cầm đầu tên là Trần Cẩu Đản, hắn là vua của lũ trẻ ở làng Trường Bình.
Trần Cẩu Đản nhìn đến Dương Nhược Tình đột nhiên trong nháy mắt công phu, đã vượt qua đòn tấn công bằng đá của đám thuộc hạ và xuất hiện trước mặt mình.
Thân hình như cái xô nước vừa đứng trước mặt, Trần Cẩu Đản đột nhiên cảm giác ánh sáng trước mắt đều ảm đạm xuống.
“A, tại sao tên ngốc lại đến đây? Cùng nhau lên đánh nàng đi!”
Trần Cẩu Đản khoát tay, nhóm tiểu tử choai choai hò nhau xông lên. Múa may mấy nắm đấm không lớn không nhỏ đập về phía Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình hơi hơi híp híp mắt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nhìn bọn nhóc này xem, chắc là trước kia đánh nàng đến nghiện rồi, phối hợp đến thật tốt!
Tuổi tinh thần của Dương Nhược Tình đã đủ để làm mẹ của bọn nhóc này, thực sự không có hứng thú chơi với chúng.
Nhưng nếu không cho bọn chúng một bài học, chúng liền không biết sợ.
Bắt giặc bắt vua trước, Dương Nhược Tình giơ tay nắm lấy vai Trần Cẩu Đản.
“Tiểu Cẩu Đản, thích nghịch nước đúng không? Tỷ tỷ ta thành toàn cho ngươi!”
Sau đó, Dương Nhược Tình xách theo Trần Cẩu Đản như xách một chú gà con, xoay người đi đến bờ sông.
Bên kia đám tiểu bằng hữu thấy lão đại bị người xách lên, sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.
“Bọn khốn kiếp, mau cứu ta !”
Trần Cẩu Đản liều mạng giãy giụa, chân không chạm đất, đôi tay múa may, dùng sức vùng vẫy.
Tuy nhiên, những ngón tay của Dương Nhược Tình giống như những chiếc kẹp sắt.
Thấy hắn liều mạng múa may tay, muốn chụp đánh vào người nàng, nàng liền trực tiếp giơ tay véo mạnh vài cái vào vai Trần Cẩu Đản.
Trần Cẩu Đản hét lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết, nước mắt nước mũi tuôn rơi ngay lập tức.
“Ngoan ngoãn cho ta, bằng không ngươi sẽ được nếm mùi đau khổ!” Dương Nhược Tình hung tợn cảnh cáo.
Trần Cẩu Đản rốt cuộc chỉ là một đại hài tử tám tuổi, so với Dương Nhược Tình nhỏ hơn 4 tuổi, lập tức thành thật, không dám lại giãy giụa!
Trong nháy mắt, hắn liền phát hiện bản thân bị Dương Nhược Tình xách tới bờ sông rồi.
Lĩnh giáo sức mạnh to lớn của Dương Nhược Tình, ánh mắt Trần Cẩu Đản mang theo một tia sợ hãi nhìn về phía nàng.
“Ngốc tử, ngươi muốn làm gì? Ngươi, nếu ngươi dám đánh ta, hai ca ca của ta sẽ báo thù cho ta!” Trần Cẩu Đản thu hết can đảm uy hϊếp Dương Nhược Tình..
Dương Nhược Tình nghiêng con mắt nhìn Trần Cẩu Đản, tiểu hài tử, còn nhỏ chắc là học không giỏi!
Đe dọa nàng? Tỷ tỷ bị dọa sợ quá em ơi!
“Ái da, còn học được trò đe dọa tỷ tỷ à? Con nít con nôi học không giỏi, tỷ tỷ ta hôm nay liền dạy cho ngươi một khóa học làm người nhé!”
Nói xong, Dương Nhược Tình thẳng tay tát vào lưng Trần Cẩu Đản, trực tiếp dúi đầu Trần Cẩu Đản xuống dòng sông trước mặt ……
Phịch, giãy giụa, Trần Cẩu Đản quơ chân múa tay, thân thể liều mạng giãy giụa run rẩy.
Vào giây phút cuối cùng khi hắn sắp hít thở không thông, Dương Nhược Tình đã kéo hắn lên khỏi mặt nước.
Không khí trong lành xông vào lỗ mũi, sặc nước khiến hắn ho dữ dội.
“Thích nghịch nước, đúng không? Tiếp theo nào!”
Dương Nhược Tình mỉm cười, di chuyển cổ tay, lại đem đầu Trần Cẩu Đản ấn xuống nước một lần nữa.
Lặp lại như thế, mãi cho đến khi Trần Cẩu Đản rốt cuộc không nín được, gào khóc xin tha: “Mập Mạp, ta không dám nữa, ngươi tha cho ta đi……”
“Kêu tỷ tỷ!”
Dương Nhược Tình cười tủm tỉm sửa lại.
Trần Cẩu Đản vội vàng sửa miệng: “Tỷ tỷ, ngươi là ta thân tỷ tỷ, ta sau này lại không dám……”
“Hừ, còn kém không nhiều lắm, cút đi!”
Trần Cẩu Đản như được đại xá, bò dậy nhanh như chớp liền chạy ra xa một đoạn, sau đó mới xoay người lại hướng tới Dương Nhược Tình đang ở bên bờ sông hung tợn kêu gào: “Mập Mạp ngươi chờ đó cho ta, ta kêu ca ca tới báo thù!”
Dương Nhược Tình hướng Trần Cẩu Đản ngoắc ngón tay, Trần Cẩu Đản sợ tới mức thân thể run lên, xoay người lòng bàn chân như được bôi dầu chạy vội về trong thôn.
Dương Nhược Tình lắc lắc đầu, đám hài tử này thật là không bớt lo, xem ra giáo huấn hôm nay vẫn còn nhẹ. Được rồi, nàng không ngại lần sau đem bọn chúng đi bổ túc lại kiến thức!
(Hi mọi người, mình có làm thêm cả bản audio và post lên youtube, nếu ai muốn nghe lại có thể truy cập đường link sau nhé: https://youtu.be/7tle2u_tsJg )