“Hắc hắc, cho ngài ăn là tình cảm, không phải bổn phận, không ai có thể trách ta!” Dương Nhược Tình nâng cằm, giễu cợt lắc đầu.
"Trên đời làm gì có đồ ăn miễn phí. Dì tư muốn uống canh rắn cũng được. Có tiền là mua được, cũng không đắt. Húp một ngụm một đồng thì sao?"
Lưu thị bị chọc giận quá mức: “Mập Mạp, được, ngươi nhớ kỹ cho ta, lần tới ta có đồ ăn ngon, các ngươi cũng đừng tưởng liếc mắt nhìn một cái!”
Buông xuống những lời này, Lưu thị xoay người thở phì phì rời đi.
Dương Nhược Tình hướng tới bóng dáng Lưu thị huýt sáo lớn, xoay người trở về nhà bếp.
Chỉ chốc lát sau, Tôn thị cũng đã trở lại, nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, con đã nói gì với tứ thẩm vậy? Sắc mặt trông rất khó coi.”
Dương Nhược Tình không để bụng bĩu môi: “Con chưa nói gì, nàng thấy không vớt được gì liền đi rồi.”
“Mọi người dù sao cũng là người nhà họ Dương, cứ như vậy xé rách da mặt, có thể hay không không tốt lắm a?” Tôn thị một bộ khó xử muốn nói lại thôi.
Dương Nhược Tình nhìn đến bộ dáng này của Tôn thị, âm thầm trợn trắng mắt, cái được gọi là bánh bao? Chính là đây!
Vĩnh viễn chỉ nhớ kỹ không chừng có thời điểm mình sẽ có việc cầu người, sao không đổi góc độ để suy nghĩ? Đám người Lưu thị, không chừng thời điểm nào đó cũng sẽ cần Tôn thị cùng Dương Hoa Trung giúp đỡ, mỗi người đều là hữu dụng!
“Nương, ngài đừng lo lắng, xé rách da mặt liền xé rách, ngài cũng không nghĩ, lúc trước ông bà cái gì cũng không cho chúng ta, muốn chúng ta tay trắng rời nhà, là ai tới giúp chúng ta nói chuyện?”
“Là ngũ thúc!” Dương Nhược Tình nói: “Tứ thúc cùng tứ thẩm, đến cái rắm cũng không thả!”
Tôn thị cắn môi, không hé răng.
Dương Nhược Tình tiếp theo còn nói thêm: “Ngày đó chúng ta chuyển nhà, mưa nhỏ, ai tới giúp ta? Trường Canh thúc, Đại Ngưu thúc, ngũ thúc cùng nhị đường ca Vĩnh Tiến. Mà tứ thúc ở đâu? Ngày thường luôn mồm thân huynh đệ, khi chúng ta có chút việc cần nhờ thì sao? Ở nhà ngủ nướng!”
“Tương ớt là ai trộm? Con gà mái là ai đuổi chạy lên nóc nhà? Tứ thúc!”
Mỗi lần Dương Nhược Tình nhắc một sự kiện, giữa hai chân mày Tôn thị liền nhăn chặt một phân, nói không nên lời phản bác. Vì sao? Bởi vì mỗi một câu con gái nói, đều là nói thật!
Ở thời điểm gia đình mình cần sự trợ giúp nhất, người không có huyết thống, đều đến đây hỗ trợ.
Mà hai vợ chồng Dương Hoa Minh, đến người ngoài còn không bằng!
Dương Nhược Tình âm thầm quan sát biến hóa trên mặt Tôn thị, cuối cùng nói: Nương, chúng ta làm người phải ngồi ngay ngắn, không được chủ động gây sự với người khác, nhưng cũng không được thoái lui mọi chuyện. Tốt hay không tốt còn phải xem là đối với người nào. Đối với người có ơn tất báo đáp, chính là phúc. Đối với những kẻ lòng tham không đáy này tốt thì ta chính là kẻ ngu, rẻ rúng. Người ta một bên thưởng thức đồ của ta, một bên vẫn âm thầm chê cười ta là đồ ngu ngốc! "
“Hơn nữa, bây giờ chỉ mới bắt đầu phân chia mùa màng, hoa màu trên đồng ruộng đều chưa gieo giống, lương thực cho một gia đình 5 người chỉ có 50 cân thóc! Hôm nay chúng ta may mắn tóm được một con rắn trở về để nấu bữa ăn ngon, đã bị bọn họ nhớ thương, ngày mai, ngày sau, ta không có gì ăn, hai vợ chồng bọn họ sẽ cho chúng ta một chén cơm sao? Sẽ không!” Dương Nhược Tình lắc lắc đầu, vẻ mặt kiên định.
Thói đời nóng lạnh, nhân tình lạnh nhạt. Người Dương gia đem những lời này thuyết minh đến vô cùng nhuần nhuyễn!
“Con gái, đừng nói nữa, con bảo sao nương sẽ nghe vậy!” Tôn thị rốt cuộc ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một tia thoải mái!
Dương Nhược Tình rất vui với phản ứng này của Tôn thị, cong môi cười, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Bánh bao nương, vẫn là có thể cải tạo, tốt, không uổng phí nàng đã tốn nhiều lời như vậy.
Dương Nhược Tình lại mang tới mấy chén sạch sẽ, múc ra ba bát đầy tràn thịt rắng, nói với Tôn thị: “Nương, chén này con sẽ bưng đến cho cha. Còn hai chén này, làm phiền nương đi một chuyến đến nhà thúc Trường Canh cùng thúc Đại Ngưu.”
“Tình Nhi, con đi đi, để mẹ giúp cha con ăn.” Tôn thị nói. Bà muốn đem việc ôm đến trong tay mình. Dù sao đi đưa đồ, cũng chỉ là đi một đoạn đường mà thôi. Giúp Dương Hoa Trung ăn tốn nhiều công sức hơn.
Dương Nhược Tình lại không nghĩ như vậy, nếu mình đi ra cửa đưa đồ, Tôn thị lưu lại trong phòng, chẳng may tứ thúc cùng tứ thẩm lại qua đây, nương sợ là không chống đỡ được!
Không được, chính mình cần ở lại trong nhà.
Tôn thị cuối cùng vẫn không lay chuyển được Dương Nhược Tình, bưng chén ra cửa.
Dương Nhược Tình nhìn phần còn dư lại trong nồi, một chén cho nương, chén còn lại dành cho ngũ thúc cùng nhị đường ca Vĩnh Tiến. Còn bản thân cô, chỉ cần uống vài ngụm canh rắn là xong.
Thân thể này khó coi, nuôi trong nhà nghèo mà còn mập mạp như vậy, cha mẹ đã dành dụm khẩu phần ăn của họ cho chính mình, ăn ra một thân béo tốt. Nàng cần giảm cân, định hình vòng eo hoàn mỹ!
“Cha, ngài ăn bao nhiêu cũng được, con rắn đen lớn như vậy, trong nồi vẫn còn hơn phân nửa!”
Trong phòng, Dương Nhược Tình mặt mày sáng lấp lánh khoa tay múa chân nói với Dương Hoa Trung.
Ông do dự một chút, thật sự là chịu không nổi mùi hương dụ hoặc kia, trong bụng cũng chưa có gì, nghe Dương Nhược Tình nói trong nồi còn rất nhiều, rốt cuộc mới chịu ăn.
Thịt rắn non mềm, ở giữa có một mảnh xương hình chữ thập, cắn một miếng trong miệng, thớ thịt tinh tế, thơm ngon tương tự như khi ăn món gà mái già hầm thuốc bắc.
Ngon quá, hận không thể đem đầu lưỡi cũng nuốt vào luôn!
Nước lèo càng đặc và ngon hơn, có vị ngọt nhẹ khó tả, còn được nêm thêm lá hẹ và tỏi băm.
Dương Hoa Trung húp hết cả thịt và nước, cuối cùng nấc lên một cách thỏa mãn, dựa vào đầu giường, trên khuôn mặt u ám nở một nụ cười mãn nguyện và hài lòng. Cả người dường như đang đắm chìm trong thiên đường tuyệt vời nhất!
Dương Nhược Tình cũng cảm thấy mỹ mãn rời đi. Một lát sau, Tôn thị đã trở lại.
Hai mẹ con ăn qua cơm tối ở nhà bếp, ngũ thúc Dương Hoa Châu trở về từ đồng liền ghé qua thăm Dương Hoa Trung, Dương Nhược Tình kéo hắn đến nhà bếp, đưa cho hắn một chén canh thịt rắn. Cuối cùng lại nhờ hắn tiện thể mang về cho nhị đường ca Vĩnh Tiến một chén.
Dương Nhược Tình và Tôn thị tắm rửa sạch sẽ, cầm đèn quay trở lại phòng, trước khi đi, Dương Nhược Tình không quên mang bát canh cuối cùng còn lại trong nồi về phòng mình
Tên trộm kia đến tương ớt đều không buông tha, canh rắn với hắn chính là bảo bối!
Tôn thị đi ra rót nước rửa chân, nhìn thấy Dương Nhược Tình vét nồi mang vào nhà, không khỏi có chút cười khổ.
“Không đến mức chứ?”
“Tại sao không ạ? Chỉ có điều ta không thể tưởng nổi, không có điều mà người ta không dám làm.” Dương Nhược Tình vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tôn thị cười gật gật đầu: “Được rồi, Tình Nhi con sớm nghỉ chút đi. Ban đêm có việc gì nhớ kêu một tiếng!”
“Vâng, con biết rồi.”
Một đêm mộng đẹp.
Hôm sau, Dương Nhược Tình còn đang trong giấc mộng, đột nhiên nghe được từ căn phòng cách vách truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của Tôn thị.
Dương Nhược Tình hoảng sợ, lập tức giày đều không xỏ liền chạy ra khỏi phòng, “Nương, có chuyện gì vậy?”
“Tình Nhi, con mau xem, đây là chuyện gì?”
Tôn thị xoay người lại, vẫn một bộ dáng kinh hồn chưa hồi phục.
Dương Nhược Tình theo hướng ngón tay Tôn thị nhìn lại, cũng nhịn không được kinh ngạc!