Chương 48: Một Đốn Bữa Tiệc Lớn

(mấy chương gần đây tác giả đổi tên của mẹ Mộc Tử Xuyên thành Triệu Tú Vân nhé mọi người)

“Ai da, xem các ngươi hai người nói kìa, đừng dung túng nàng lên tận trời……” Tôn thị vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Triệu Tú Vân tuyên truyền như vậy, toàn thôn người đều nghe được, ta đang lo lắng những người đó sẽ cho rằng con gái của ta đanh đá……”

“Đanh đá liền đanh đá, Tình Nhi của ta là cô gái tốt như vậy, có chút đanh đá, nhân gia cũng sẽ muốn cướp ……” Quế Hoa không cho là đúng nói.

Dương Nhược Tình ở một bên nghe, nhấp miệng cười, một chút đều không có ngượng ngùng.

Không có biện pháp, thân thể này tuy là mười hai tuổi, nhưng tuổi trong lòng, lại không sai biệt lắm so với Tôn thị cùng Quế Hoa các nàng.

Cười đùa trong chốc lát, Tôn thị đối Dương Nhược Tình nói: “Hai vị thím của con lại đây giúp ta làm đất, phần còn lại không nhiều lắm, Tình Nhi con tự mình qua bên kia chơi một hồi đi, cũng đừng xuống dưới.”

“Ai, vâng ạ.” Dương Nhược Tình cười hì hì nói, lúc này làm đất, là chuẩn bị cho hai ngày sau reo trồng lúa mạch cùng cây cải dầu.

Hạt giống lúa mạch và cây cải dầu, đều do hai nhà thím Quế Hoa cùng thím Đại Vân cho mượn.

“Tình Nhi, con nếu là cảm thấy nhàm chán, có thể đi phía dưới bờ ruộng bên kia đào cá chạch, trước đó hai ngày thúc Đại Ngưu của con mới bắt non nửa cân !” thím Đại Vân nói.

Dương Nhược Tình mặt mày tức khắc sáng lên, đúng vậy, thu hoạch vụ thu xong, dưới lớp đất dầy ngoài ruộng sẽ có cá chạch ẩn nấp.

“Vâng, con đi thử thời vận đây!” Dương Nhược Tình vui sướиɠ đáp lại, xách lên chiếc giỏ tre nhỏ bên cạnh do Tôn thị mang lại đây, hưng phấn đi sang bờ ruộng bên kia.

Hôm nay, tóc nàng được chải gọn gàng, thắt bím hai bên rũ ở sau người, thời điểm đi đường, hai bím tóc nhẹ nhàng lay động, thần khí mười phần.

Mặt sau, Quế Hoa nhìn bóng dáng Dương Nhược Tình chạy xa, thầm nghĩ: Khuê nữ này, cơ linh, có khả năng, đanh đá, có đảm đương. Càng xem càng thích, Triệu quả phụ thật là mắt trắng bị mù! Nếu không phải nhi tử nhà mình so với Tình Nhi nhỏ ba tuổi, thật đúng là muốn kết thân!

……

Dương Nhược Tình đi tới đầu ruộng, xắn tay áo, sau khi quan sát khắp nơi một phen, bắt đầu nâng cuốc lên……

Mấy nhát cuốc đi xuống, đất bùn ướt dầm dề liền bị đào lên, lộ ra phía dưới một hố đất nhỏ khiến nước chảy vào. Nàng đem cái cuốc ném ở một bên, ngồi xổm xuống, dùng đôi tay đi moi dưới những lớp bùn mỏng.

Từng con cá trạch trơn tuột được lôi ra khỏi lớp bùn, bỏ vào chiếc giỏ tre nhỏ bên cạnh.



Cá chạch đều tương đối nhỏ, chỉ bằng ngón tay út.

Nếu ở kiếp trước, Dương Nhược Tình sẽ không thèm ăn chúng, quá nhỏ đi, căn bản không dùng đũa gắp được.

Nhưng hiện tại không giống, đây là thịt đó, hoang dại không bị ô nhiễm môi trường, đem về hầm canh, có thể giúp Dương Hoa Trung bồi bổ thân thể. Dùng xào ớt, cũng là một món ăn khai vị.

Dương Nhược Tình đào đến mùi ngon, trong chốc lát, hai khối ruộng ngoài của nhà đều bị nàng đào đến không sai biệt lắm. Chiếc giỏ tre nhỏ phía dưới phình ra một tầng.

Nàng nhìn thấy mấy khối ruộng bên cạnh, cũng có người đang đào, đi đào ruộng nhà khác cũng không tốt, vì thế nàng liền đem chủ ý đánh vào đầu mương nước nhỏ.

Vừa rồi nàng một đường đào lại đây, có để ý qua, mương nước nhỏ thỉnh thoảng sẽ có bọt khí nhỏ nổi lên.

Nước không sâu, bên trong phủ đầy cỏ dại cùng dây leo héo úa. Dương Nhược Tình dùng cái cuốc gạt dây leo và cỏ khô ra, nghiêng đầu nhìn những vết bò lổm ngổm trên bờ mương, đi theo quỹ đạo tìm được lỗ ẩn nấp gần đó.

Hiện tại mùa đông còn chưa đến, loài rắn chưa tiến vào trạng thái ngủ đông. Bên trong lỗ, có thể là lươn, có thể là rắn, cũng có khả năng là cua, càng nhiều khả năng là một số loài rắn xảo quyệt chiếm hang của lươn và cua.

Tròng mắt nhanh như chớp chuyển động một chút, Dương Nhược Tình đem tay áo một hơi xắn tới bả vai, nhắm chuẩn một chiếc lỗ, nhét ngón tay vào moi lộng lên.

Một bên, ngừng thở cảm ứng động tĩnh truyền đến từ phía cuối ngón tay ……

Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên, ngón tay vừa động liền kéo lên, một con rắn dày như cán đinh bị nàng túm ra tới.

Ánh nắng ngày thu chiếu trên mình rắn, hiện ra màu xám nâu, trên sống lưng có một cái hoa văn nhàn nhạt. Từ đầu rắn đi xuống cổ họng, bị ngón tay Dương Nhược Tình gắt gao bóp chặt, nó quay đầu phun ra một cái lưỡi màu đỏ tươi, như muốn cắn nàng, nhưng bị nàng nắm đúng chỗ cổ họng, đầu rắn căn bản là với không tới nổi cánh tay của nàng.

Vì vậy, thân rắn rắn chắc quấn quanh cánh tay của Dương Nhược Tình, hết vòng này đến vòng khác, giống như ... giống như mang cho nàng vô số vòng tay kim cương, khá là vui vẻ!

“Trời ——”

Bên kia mấy người Tôn thị, thấy thế sợ tới mức la hoảng lên, cái cuốc trong tay đều thiếu chút nữa rớt trên mặt đất.

“Nương, mọi người đừng lo, con rắn này không thể cắn con!” Dương Nhược Tình xoay người lại, hướng tới mấy phụ nhân đang sợ tới mức mặt mũi trắng bệch bên kia, hì hì cười.

Đưa tay kia lên, không biết nàng đã làm gì, chỉ thấy con rắn lúc nãy vẫn còn đang quấn tay nàng bỗng mềm nhũn ra, thân thể rũ xuống như dây nho.



Phần đầu bị Dương Nhược Tình túm ở trong tay, cái đuôi kéo dài tới trên mặt đất, Dương Nhược Tình nhìn một chút, tốt lắm, không sai biệt lắm dài khoảng 1 mét, một bữa cơm đầy nha!

Bên kia ba người Tôn thị vội vàng chạy lại đây, đến trước mặt nàng rồi nhưng ai cũng không dám tới gần. Tôn thị bạo gan hỏi Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, con bắt con rắn đen này làm gì?”

Con rắn này, mấy người Tôn thị không xa lạ, thường xuyên thấy ở mương.

Loại rắn này không có độc như rắn đất đỏ ở ruộng cải dầu. Tuy nhiên vì trông chúng đáng sợ nên người dân trong thôn nhìn chung không dám đυ.ng đến. Tôn thị nếu không phải chính mắt nhìn thấy, đánh chết cũng không dám tin tưởng con gái mình lại dám bắt rắn.

Dương Nhược Tình cười nói với Tôn thị: “Con bắt nó đương nhiên là để nấu canh rắn, con rắn này vừa to vừa dài, có thể hầm một nồi to !”

“Trời ạ, cho dù là thịt rồng, nương cũng không dám ăn nó.”Tôn thị lắc lắc đầu nói, Quế Hoa cùng Đại Vân cũng đều lộ ra bộ dáng sợ hãi.

Dương Nhược Tình ha ha cười rộ lên, vỗ vỗ ngực: “Không có việc gì, không phải có con ở đây sao!”

Dương Nhược Tình xách theo con rắn đen về thôn, trên đường cư nhiên hấp dẫn một đám người lớn trẻ con đuổi theo sau, từng người một đều choáng váng.

Khi đi ngang qua những cậu nhóc hay chọc ghẹo mình, Dương Nhược Tình cố ý ném con rắn trên tay cô vài cái khiến mấy cậu nhóc bắt đầu khóc ngay tại chỗ, chui vào vòng tay của mẹ, còn có một cậu nhóc tè cả ra quần

Dương Nhược Tình ha ha cười, lập tức đi vào nhà.

Cầm vào trong phòng cho Dương Hoa Trung xem, ông cũng vô cùng kinh ngạc.

"Mấy năm trước ta đã từng ăn loại rắn đen này khi đang giúp một gia đình trên núi xây nhà, mùi vị dai và ngon, giống hệt con gà mái già đó ..."

Khuôn mặt người đàn ông lộ ra vẻ khó quên.

Dương Nhược Tình cười hắc hắc: “Cha, ngài chờ, tối nay con sẽ đem nấu cho cả nhà cải thiện!”

Dương Nhược Tình đi đến giếng trong sân bắt đầu làm sạch con rắn đen. Phía viện trước Lưu thị, Dương Hoa Minh và hai khuê nữ nghe được tiếng gió, tất cả đều vây lại đây nhìn náo nhiệt.

Lưu thị bọn họ cũng đã nghe nói Dương Nhược Tình hết ngu si rồi, liên tiếp khen nàng có khả năng.

Dương Nhược Tình dùng nắm đấm đập nát con rắn đen, tìm một cành cây ngoẹo cổ trong sân rồi treo con rắn đen lên đó.