“Không gả liền không gả đi, con căn bản không trông cậy vào việc phải gả cho Mộc gia!” Dương Nhược Tình không để bụng nói.
Chê cười, thân thể này mới có mười hai tuổi, là một tiểu loli, bàn chuyện cưới hỏi? Quá sớm đi?
Lại nói, tính cách nàng, cũng không thích bị người áp đặt hôn nhân.
“Tình Nhi, hài tử Tử Xuyên kia, đầu óc rất linh hoạt, lão tiên sinh của học đường trong thôn cũng khen hắn là người có thiên phú học tập!” Tôn thị nói: “Con nếu có thể gả cho hắn, tương lai không chừng cũng là tú tài nương tử, vợ của cử nhân, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý!”
“Nương, Mộc Tử Xuyên nếu thật lợi hại như vậy, sao tới tuổi này rồi, đến tú tài cũng chưa thi đậu? Đọc sách đã sáu bảy năm, vẫn chỉ là một đồng sinh nho nhỏ!”
Dương Nhược Tình bĩu môi, không biết vì sao, nhắc đến người đọc sách, nàng liền nhớ tới một bộ phim truyền hình tú tài.
Một thân cổ hủ thối nát, nói chuyện hành sự chua lòm, còn luôn ở sau lưng giở trò!
“Nếu thực sự có một ngày Mộc Tử Xuyên có tiền đồ, khảo trúng Trạng Nguyên, cũng là tạo hóa của riêng hắn, Dương Nhược Tình con, thà rằng cả đời ở trong bùn đất kiếm cơm ăn, tự do tự tại!”
Dương Nhược Tình hơi hơi mỉm cười, thời điểm nói những lời này, ánh mắt của nàng, sáng lấp lánh, khiến cho căn phòng thấp bé cũ nát, trong nháy mắt đều toả ra ánh sáng.
Dương Hoa Trung cùng Tôn thị hai mặt nhìn nhau, đều có chút không dám tin tưởng những lời này, thật sự là từ miệng của con gái mình nói ra!
Tôn thị vẫn còn cảm thấy nuối tiếc khi mất đi một người con rể tốt như Mộc Tử Xuyên, nhưng Dương Hoa Trung lại gạt qua sự u ám trong lòng rất nhanh, cười cười trêu chọc Dương Nhược Tình: “Con gái, vậy con nói thử xem, con thích kiểu nam nhân như nào sẽ thành phu quân của mình? Sau này cha mẹ sẽ nhờ người tìm kiếm!”
Tôn thị nghe được lời nói như vậy của Dương Hoa Trung , vội vàng tức giận liếc Dương Hoa Trung một cái: “Anh cái đồ không đứng đắn, sao lại cùng con gái nói lời này, con gái mới bao lớn, cũng biết xấu hổ!”
Dương Hoa Trung nhếch miệng cười, hiền từ sủng nịch nhìn con gái.
Dương Nhược Tình lại không có nửa điểm thẹn thùng của nữ nhi thời đại này, ngược lại đứng ở nơi đó, giơ tay nghịch nghịch một lọn tóc, nhấp miệng nghiêm túc nghĩ nghĩ.
“Hôn phu tương lai của con, sẽ do con tự tìm, phải là một người thật cao, thân thể rắn chắc, tâm địa phải tốt, biết hiếu kính trưởng bối……”
Có lẽ do kiếp trước là điệp viên, đã quen ở trong cảnh lửa cháy máu rơi cầu sinh tồn, cho nên, khát cầu sức mạnh đã dung nhập vào máu cùng linh hồn của nàng.
Kỳ thật, còn có điều quan trọng nhất, chỉ là nàng không có nói ra cùng Dương Hoa Trung và Tôn thị.
Đó chính là, nam nhân mà Dương Nhược Tình nhìn trúng, nhất sinh nhất thế, chỉ có thể đối tốt với nàng, chỉ có thể sủng một nữ nhân duy nhất là nàng, không thể tam thê tứ thϊếp.
Không có lý do gì, không có lấy cớ, chỉ thế mà thôi!
Dương Hoa Trung cùng Tôn thị tuy rằng tính cách đều bánh bao, tuy nhiên lại cũng thuộc phái thích yên vui.
Dương Nhược Tình nghĩ, đây có lẽ chính là cách sinh tồn của bánh bao đi? Đem có hại trở thành hưởng phúc, như vậy cũng tốt, bằng không, chính mình lại tự ngược chết chính mình?
Người một nhà nói nói cười cười vài câu, lúc trước Lưu Tú Vân đến sinh ra không ít khói mù, cũng vô hình trung biến mất không thấy nữa.
Bận việc từ khi ngày vừa sáng, bây giờ Dương Nhược Tình có chút mệt mỏi, liền trở về phòng mình ngủ trưa.
Trong phòng, con gà mái già đang ngồi xổm trong ổ, thầm thì kêu, một bộ dáng vẻ thực tự hào, đắc ý.
Dương Nhược Tình đi qua, sờ phía dưới mông gà, quả nhiên lấy được một quả trứng vẫn còn độ ấm!
Hắc hắc, gà mái già, thật có chí tiến thủ, cố đẻ trứng nhé!
Nàng đem trứng gà bỏ vào một cái thùng gỗ nhỏ, sau đó đem giấu kỹ ở góc nhà, làm xong mới cởi giày xoay người lên giường ngủ.
Trước khi ngủ, theo thói quen nàng nằm sắp xếp lại ý tưởng trong đầu, xác định mục tiêu phấn đấu.
Gia đình nàng, trước mắt sẽ gặp phải hai việc khó khăn.
Một là nghèo. Vậy nên nhu cầu làm giàu rất cấp bách.
Hai là chân của Dương Hoa Trung!
Dương Nhược Tình nghiêm túc cân nhắc một chút, so sánh với nghèo thì thương tật ở chân của Dương Hoa Trung mới là việc cấp bách hơn, cần phải giải quyết sớm.
Vết thương ở chân Dương Hoa Trung không thể kéo dài thêm nữa, càng kéo dài càng khó giải quyết. Thêm nữa, sớm một ngày trị xong chân của Dương Hoa Trung, gia đình liền có thêm sức lao động của thanh niên khỏe mạnh!
Ở xã hội nông dân cổ đại này, trong nhà lưỡi cày và trâu đều không có, nam nhân sức lao động chính lại ngã xuống, phụ nữ hài tử như thế nào cũng gian nan!
Dương Nhược Tình nghĩ kỹ, nàng muốn đem việc trị liệu chân cho Dương Hoa Trung là việc khẩn cấp hàng đầu.
Về phương án trị liệu, sau khi nàng tinh tế kiểm tra thương thế của Dương Hoa Trung, trong lòng cũng đã có biện pháp rồi.
Thủ pháp mát xa độc nhất vô nhị của nàng, thêm thuốc và châm cứu phụ trợ.
Chỉ là, dược liệu trong phương thuốc, phần lớn là loại thường thấy, tuy nhiên trong đó có ba loại dược tính mấu chốt lại khá hiếm.
Nếu là ở hiện đại, cho dù có ra giá cao cũng không có người bán, không biết ở thời đại này, ba vị dược liệu kia có thể tìm được không!
Dương Nhược Tình tính toán, nhân hai ngày rảnh rỗi tiếp theo, sẽ đi hiệu thuốc ở trấn trên một chuyến, xem thử tình huống!
Một giấc ngủ dậy, mặt trời đã ngả về tây.
Dương Nhược Tình đeo giày khóa kỹ cửa phòng, đi sang căn phòng cách vách của Dương Hoa Trung.
“Cha, nương con đâu?” Dương Nhược Tình hỏi.
Nàng và nương đã hẹn nhau chiều nay sẽ đi đào mương ở cánh đồng ngoài làng, chuẩn bị trồng cây cải dầu và lúa mạch.
“Nương con thấy con ngủ ngon, không nỡ đánh thức, đã đi đào mương một mình rồi.” Dương Hoa Trung nói.
“Cha, ngài uống trà không?”
“Không uống.”
“Vâng, vậy cha ngủ tiếp đi ạ, con đi ra ruộng phụ nương một tay.”
“Được rồi, con đi đi, trên đường nhớ cẩn thận một chút đừng vấp ngã!”
“Vâng vâng!”
Dương Nhược Tình khiêng cái cuốc đi. Trên đường đi ra ruộng, nàng gặp được nhiều người, tất cả mọi người đều tò mò thò qua tới cùng nàng chào hỏi.
“Mập Mạp, ngươi đã thanh tỉnh sao?”
“Mập Mạp, nghe nói ngươi không còn ngốc nữa, mồm mép còn rất nhanh nhẹn?”
Dương Nhược Tình dùng đầu ngón chân cũng biết, khẳng định là Lưu Tú Vân đem tin tức mình không còn ngốc nói ra.
Ai, nguyên bản còn định giả ngốc một đoạn thời gian, tỷ tỷ nàng không thích trả lời mấy cái miệng phiền toán của thôn phụ. Xem ra, về sau không giả vờ được, thực chán quá đi!
“Mập Mạp, buổi trưa hôm nay ngươi chống đối mẹ chồng tương lai à?”
Dương Nhược Tình dừng lại bước chân, nhìn về phía người nói lời này: “Ai nói với ngươi như vậy?”
“Hắc, là Lưu quả phụ tự mình nói, mọi người đều nhìn thấy!”
Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng, “Là nàng tự tìm.” Khiêng lên cái cuốc đang muốn nhấc chân, nghĩ đến cái gì, nàng lại nói với người nọ: “Sau này ta không có mẹ chồng tương lai gì cả, Tử Xuyên của Mộc gia, ta bỏ rồi!”
Bỏ lại câu này, Dương Nhược Tình khiêng cái cuốc lên cũng không quay đầu lại đi luôn, lưu lại phía sau một đám thôn dân đang ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm.
“Ai, ta không nghe lầm chứ? Mập Mạp mới vừa nói gì? Nàng bỏ Mộc Tử Xuyên á?”
“Cái gì mà bỏ với không bỏ, hai người đó chưa có thành thân, phải nói là nàng không cần Mộc Tử Xuyên, nhìn hắn không vừa ý……”
“Không thể nào, trên đời này đều là nam nhân nhìn không vừa ý nữ nhân, làm gì có chuyện ngược lại? Nữ nhân cũng có thể không vừa ý nam nhân nha?”
“Hắc hắc, Mập Mập thật đúng là người lợi hại, lúc này a, Lưu quả phụ gặp được khắc tinh rồi, ác nhân còn phải do ác nhân trị!”