Chương 40: Ngươi Là Heo Sao

“Ngươi đứa nhỏ này, toàn nói lời ngốc nghếch gì đâu, nương không thương con thì thương ai?” Tôn thị tức giận liếc Dương Nhược Tình một cái.

Dương Nhược Tình nhếch miệng cười, “Nương đương nhiên thương con, con chỉ muốn cùng nương nói giỡn thôi!” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Dương Nhược Tình lại hỏi Tôn thị: “Nương, dù sao chúng ta cũng đã phân ra, khi nào sẽ đi nhà bà ngoại đón hai đệ đệ về?”

Đến thế giới này đã mấy ngày, người Dương gia mà nàng chưa gặp mặt, ngoại trừ cô sáu, đường tỷ, đường đệ của nhị bá, còn có hai đệ đệ này.

Nói thật, Dương Nhược Tình đúng là rất muốn được gặp hai đệ đệ ruột của mình. Đời trước, nàng là cô nhi, trong trời đất mênh mông, lúc nào cũng chỉ có một mình!

Không biết từ đâu đến, cũng không biết tương lai nên đi hướng nào!

Hiện tại thực tốt, nàng có cha, có nương, có đệ đệ, cả nhà hoà thuận vui vẻ!

Tuy nhiên, Tôn thị nghe được lời đề nghị của Dương Nhược Tình, tươi cười trên mặt trở nên ảm đạm đi vài phần. Bà rũ mắt xuống, cũng không nói lời nào, thở dài một hơi.

Dương Nhược Tình giỏi nhất là xem mặt đoán ý, thấy thế liền đi chậm lại, nhẹ giọng dò hỏi: “Nương, ngài tại sao lại thở dài, có việc gì vậy?”

Tôn thị nâng mắt nhìn Dương Nhược Tình nói: “Nương ban đầu cũng tính toán sau khi phân gia sẽ đi đón hai đứa trở về. Chỉ là, nhà ta vừa mới phân ra tới, cái gì cũng đều không có, trời cũng đang lạnh lại mù sương, cha con thì không thể xuống đất, hai mẹ con ta hãy cố gắng gieo trồng cải đi. Chờ rau cải nẩy mầm rồi thì đi đón hai đệ đệ của con!”

Dương Nhược Tình cảm thấy Tôn thị nói có lý, gia đình nhỏ vừa mới phân ra, xác thật cái gì cũng không có.

Thậm chí đến chiếc chậu rửa chân, nàng vẫn là dùng chung với Tôn thị và Dương Hoa Trung. Đến nỗi chén bát ăn cơm, đều là nhờ đồ mà thím Đại Vân tặng, nếu vỡ một cái liền thiếu đi một ít!

Vẫn nên chờ một chút, chờ mọi việc ổn định, hạt giống trên đồng nảy mầm, lại đi đón hai đệ đệ trở về.

Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện đã vào đến trong thôn, dọc theo đường đi còn gặp được người của thôn, mấy cô dì chú thím thấy Dương Nhược Tình thế nhưng lại ngoan ngoãn đi bên cạnh Tôn thị, đều kinh ngạc vô cùng.

Bọn họ đều sôi nổi chào hỏi Tôn thị và Dương Nhược Tình, trêu trọc Dương Nhược Tình mấy câu, nhưng Dương Nhược Tình chỉ nhàn nhạt cười, không có để ý nhiều, Tôn thị cũng không có giải thích gì, mặc kệ bọn họ tự suy đoán.

Đi một lúc liền tới nhà, cả hai từ bên cửa nhỏ tiến vào.

“Nương, mấy đồ này cứ để con tự đi sắp xếp, ngài chạy nhanh đi xem cha con đi!”

Dương Nhược Tình tiếp nhận nông cụ và bó tùng mao, đặt xuống một bên, thúc giục Tôn thị.



Chính mình và nương đã ở bên ngoài cả buổi sáng, cha trong nhà không chừng sẽ thấy khát, hoặc là muốn đi tiểu.

Dù sao mình cũng là con gái trong nhà, giúp đỡ cha những việc đó cũng không tiện, để nương đi làm tốt hơn.

Tôn thị tự nhiên cũng minh bạch, không chần chờ liền xoay người vào phòng.

Dương Nhược Tình đầu tiên là liếc mắt nhìn khoá cửa của phòng mình, tựa hồ không có dấu vết bị chạm qua, lúc này mới yên tâm bắt đầu sắp xếp lại đồ vật.

Đem tùng mao chất vào bếp, lại đem nông cụ đưa vào phòng để đồ đối diện, sau đó liền ở trong sân múc nước giếng, ngồi xổm nơi đó rửa sạch đám cây gai thảo cùng rau dại đã hái được.

Cỏ dại rửa sạch xong nàng đưa đi nhà bếp, cho hai nắm gạo vào chiếc nồi nhỏ, vo sạch sẽ, nhặt hết vỏ thóc ra, chắt nước vo gạo đi. Sau đó lại đổ thêm một ít nước vào, đặt lên trên bếp.

Ném một nắm tùng mao mồi lửa xuống dưới bếp, lại tìm tới một ít cành củi khô nhét vào, chậm rãi nấu cơm.

Xoay người đi đến bên miệng giếng trong sân, tiếp theo nàng lại rửa sạch cây gai thảo.

“Uả, đây không phải là loại cỏ cắn người sao? Mập Mạp, ngươi làm gì mà hái về lắm cỏ cắn người vậy? Loại cỏ này không ăn được!”

Lưu thị xoa xoa bụng đi về hướng nhà xí, nhìn thấy Dương Nhược Tình ngồi xổm bên giếng nước rửa cây gai thảo, từ xa liền che miệng khanh khách cười.

Dương Nhược Tình cúi đầu rửa sạch cây gai thảo trong tay, coi Lưu thị như không tồn tại.

Lưu thị khịt mũi hừ một tiếng, “Thứ đồ kia đến heo còn không ăn, đúng là cái đồ ngốc tử!”

Dương Nhược Tình ngẩng đầu lên, nghiêng con mắt nhìn Lưu thị, nhếch môi lộ một nụ cười mười phần ngu ngốc, “Tứ thẩm…… Bụng to …giống heo,… heo không ăn cỏ……”

Lưu thị dưới chân dừng lại, quay đầu vẻ mặt căm phẫn trừng mắt với Dương Nhược Tình, tên ngốc này có ý gì?

Tên ngốc này có ý gì? Bên trong bên ngoài những lời này, tại sao nghe có chút không đúng? Giống như đang chửi mình?

Lưu thị bưng bụng định mắng một trận, thì Tôn thị từ trong phòng Dương Hoa Trung ra tới, “Tứ đệ muội, ngươi sao thế?”



Tôn thị ở trong phòng nghe được động tĩnh ngoài sân, không yên tâm chạy nhanh ra nhìn xem. Vừa vặn thấy Lưu thị dùng đôi mắt hung tợn nhìn con gái mình.

Tôn thị đúng là chiếc bánh bao, ở trước mặt mẹ chồng Đàm thị thì chính là thở cũng không dám, tuy nhiên, Tôn thị cũng không phải ngốc tử.

Người khác khi dễ con gái mình, nàng cũng sẽ không trơ mắt nhìn! Đặc biệt đối phương còn là đệ muội của mình!

“Tam tẩu, ngươi tới vừa lúc, ta đang muốn nói với ngươi đây.” Lưu thị chỉ vào Dương Nhược Tình đang ngồi rửa cây gai thảo, cao giọng nói với Tôn thị: “Mập Mạp nhà ngươi vừa rồi chửi xéo ta! Ngươi đến dậy bảo lại nàng đi!”

Tôn thị không nói gì Dương Nhược Tình, ngược lại mỉm cười hỏi Lưu thị: “Tứ đệ muội, ngươi nghe lầm đi? Tình Nhi nhà ta là hài tử thế nào, ngươi là trưởng bối lại không phải không hiểu được? Lời nói của nàng đều không rõ lắm, sao có thể mắng ngươi được?”

“Ai, tam tẩu ngươi còn không tin, nàng mới vừa thật sự mắng ta.” Lưu thị không buông tha nói.

“Vậy ngươi nói thử xem, khuê nữ của ta mắng ngươi như thế nào?” Tôn thị thực kiên nhẫn hỏi.

“Ta cùng nàng nói, cỏ cắn người đến heo còn không ăn, nàng liền mắng ta là heo!” Lưu thị nói.

Tôn thị cười, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng khuyên nhủ Lưu thị: “Tứ đệ muội, là ngươi nghĩ nhiều rồi, con gái ta khẳng định là cảm thấy lời ngươi nói rất thú vị, mới học theo nói lại, lại không học được toàn bộ. Ngươi cũng đừng so đo với trẻ nhỏ.”

“Ai, tam tẩu ngươi sao có thể nói như vậy? Nói cứ như thể ta vô cớ gây rối vậy? Lưu thị ta vào cửa Dương gia cũng vài năm rồi, ta là người như vậy sao? Hôm nay, bị một đứa nhỏ thiểu năng mắng, ta còn phải chịu, đây là lý lẽ gì vậy?” Lưu thị đỏ mặt tía tai, một bộ dạng ngang ngược không nói lý.

Dương Nhược Tình ngồi xổm nơi đó, cau mày, đang chuẩn bị không tiếp tục giả ngu tới cãi lộn với vị tứ thẩm này, bên kia giọng nói đặc trưng của Đàm thị cực kỳ phù hợp thời điểm bay tới.

“Lưu thị, ngươi là heo sao? Làm sao ngươi biết được cỏ cắn người kia đến heo cũng không ăn?”

Đàm thị một khuôn mặt hùng hổ đi tới, đổ ập xuống đầu Lưu thị một trận mắng chửi: “Con lừa lười đi ỉa, đi tiểu nhiều. Cơm trưa mới nấu được một nửa, ngươi đem nồi đẩy lại cho đại tẩu của ngươi, còn bản thân thì chạy đi nhà xí. Còn muốn ở đây bao lâu? Có định để cho cả gia đình ăn trưa hay không?”

Lưu thị bị Đàm thị mắng một hồi, sợ tới mức chân tay run rẩy hồn vía bay lên mây.

Trưng ra khuôn mặt trắng bệch, liên tục cười làm lành: “Nương, ngài đừng bực, ta lập tức đi nấu ngay, đi liền đây!”

Nói xong, nhà xí cũng không dám đi nữa, mà xoay người trở về nhà bếp của tiền viện.

Tôn thị cũng là sợ tới mức không nhẹ, cúi đầu. Ánh mắt lạnh buốt của Đàm thị liếc qua hai mẹ con Tôn thị cùng Dương Nhược Tình, lại quét qua cây gai thảo trong tay Dương Nhược Tình, bà hừ một tiếng, “Một đôi mẹ con phá của!”