Chương 39: Chuyện Nhà Lạc Gia

Nghe được lời nói của Tôn thị, trong mắt Lạc Phong Đường hiện ra một tia cảm kích, nhưng thay vì cất bước đi luôn, hắn lại liếc mắt nhìn Dương Nhược Tình vẻ mặt hung thần ác sát đang ngăn trở trên đường.

Cô con gái nhỏ béo nhà Dương tam thẩm, khi nổi cơn tam bành lên thật hung dữ!

Lạc Phong Đường trong lòng âm thầm nghĩ.

Bên này, Dương Nhược Tình thấy nương đã lên tiếng, cho dù không cam lòng, cũng không muốn làm mất mặt mũi của nương.

Cô âm thầm thở dài trong lòng, đúng là mười phần bánh bao a, nàng hung tợn trừng mắt nhìn Lạc Phong Đường một cái: “Sau này ban ngày ban mặt, tốt nhất đừng có đem bộ bẫy thỏ đặt ở phía ngoài này, lần sau nếu ta và nương vẫn bị dính bẫy của người, ta sẽ đi lí chính tố cáo ngươi, tịch thu con mồi và cung tên của ngươi, có hiểu không?”

Lạc Phong Đường mở to hai mắt, theo bản năng siết chặt cung tiễn trong tay, đây chính là cung tiễn giúp hắn kiếm sống, không thể mất được!

Cô bé mập mạp này, không chỉ hung dữ, còn rất khó nói chuyện!

Đặc biệt là khi giận dữ, liền phồng má trợn mắt, đôi tay còn chống ở hông, không giống nữ hài tử bình thường chút nào, cứ như là…… như là con cọp cái!

“Này, ta đang cùng ngươi nói chuyện đó. Ngươi có nghe thấy không? Lần sau mà còn thế này, nương của ta có tha cho ngươi, ta cũng không tha!” Dương Nhược Tình bất mãn với bộ dáng lơ đãng của người đàn ông trước mặt, nàng nâng lên một bàn tay đầy thịt chọc chọc bả vai của Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường phục hồi lại tinh thần, đôi lông mày kiếm nhăn lại, trầm thấp nói: “Hiểu được.”

Con gái hung dữ không thể trêu trọc, nếu không thể trêu thì phải trốn? Lạc Phong Đường nắm chặt cung tiễn, xoay người, như một cơn gió biến mất vào trong rừng sâu.

Dương Nhược Tình đứng tại chỗ, nhịn không được bĩu môi trước bóng lưng của Lạc Phong Đường. Xoay người, nàng ngồi xổm bên cạnh chân của Tôn thị, nhẹ nhàng xắn ống quần của Tôn thị lên, một lần nữa xem xét miệng vết thương bị bẫy thỏ kẹp trúng của bà.

“Ngươi nha đầu này, chuyện bé bằng hạt mè thôi, sao lại bắt bẻ Đường Nha Tử như vậy?”

Tôn thị một bộ dở khóc dở cười cúi đầu nói với Dương Nhược Tình.

“Nếu hôm nay chúng ta không nói hắn, chưa chừng lần sau lại có chuyện. Nhà chúng ta ở phụ cận cánh rừng này, sau này có khi chúng ta ba ngày hai bận sẽ tiến vào đây. Nếu chẳng may bị vướng bẫy thỏ nữa, con sẽ tố cáo hắn!”



Dương Nhược Tình nói nhưng cũng không ngẩng đầu lên, kiểm tra xong miệng vết thương của Tôn thị, nàng lại đem ánh mắt quan sát đám thực vật xung quanh.

Chợt như phát hiện ra điều gì, mắt nàng sáng lên, chạy nhanh qua bụi cây tìm kiếm, nhổ ra một cọng cỏ ba lá, nhét vào trong miệng nhấm nháp.

Tôn thị định thần lại, kêu nhỏ một tiếng rồi vội vàng đi qua ngăn cản: “Tình Nhi, ngươi làm gì vậy? Đó là cỏ dại, không thể ăn lung tung! Nếu con đói bụng, về nhà đi, nương nấu cơm cho con!”

Dương Nhược Tình trong miệng vẫn đang nhai cỏ, vẫy tay về phía Tôn thị, nói một cách mơ hồ: “Cỏ này không phải để ăn……”

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tôn thị, Dương Nhược Tình nhả bã cỏ lẫn nước bọt ra, thật cẩn thận bôi lên trên vết thương trên mắt cá chân của Tôn thị.

Một cảm giác lạnh như băng lan tỏa ra khắp vết thương. Trong chớp mắt, cảm giác bỏng rát ban đầu biến mất không dấu vết!

Tôn thị vẻ mặt kinh ngạc, nhịn không được hỏi Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, làm sao con biết loại cỏ này có thể đắp miệng vết thương?”

Dương Nhược Tình vỗ vỗ tay đứng dậy, mi mắt cong cong, cười nói: “Hôm trước con xem Phúc bá đắp thuốc cầm máu cho cha, nhìn thấy trong hòm thuốc của ông có loại thảo dược này. Vừa vặn đúng lúc con thấy có một cây mọc ở bên kia, liền thử xem, hắc hắc, thật đúng là bị con đoán trúng rồi!”

Tôn thị vui mừng cười, con gái mình thật thông minh, chỉ xem có một lần đã nhớ kỹ.

“Nương, giờ không còn sớm nữa, chúng ta quay về đi, cha chờ một mình ở nhà, sợ là cũng sốt ruột!”

Dương Nhược Tình cúi người nâng chiếc sọt nặng trĩu lên, lại đưa một tay xách bó tùng mao được buộc bằng cỏ tranh của Tôn thị: “Về thôi!”

Tôn thị gật đầu, nhặt hai chiếc cuốc của hai người lên, khiêng trên vai, đi được hai bước liền quay đầu nhìn về phía trong rừng sâu, hướng Lạc Phong Đường đã biến mất, khẽ thở dài.

“Đường Nha Tử, cũng không dễ dàng nha!”

“Nương, hắn có cái gì không dễ dàng chứ?” Trên đường về nhà, Dương Nhược Tình nghe được tiếng thở dài của Tôn thị, liền thuận miệng cùng bà hỏi thăm một chút.

Tôn thị nói: “Đường Nha Tử cũng là một oa nhi số khổ, hồi nhỏ chính là một cô nhi, được một tay đại bá Lạc Thiết Tượng của hắn nuôi lớn……”

Dương Nhược Tình đem lời Tôn thị nói chỉnh sửa lại một chút, liền minh bạch.



Nguyên lai Lạc Phong Đường, là một đứa trẻ do em trai của Lạc Thiết Tượng từ bên ngoài mang về.

Có thể nói em trai của Lạc Thiết Tượng, đã sớm ở Trường Bình thôn, thậm chí cả làng trên xóm dưới nổi danh.

Tuy nhiên, cũng không phải là thanh danh tốt gì, lão nhị Lạc gia buôn bán muối lậu, sau đó bị quan phủ phái người xuống bắt, Lạc lão nhị chạy suốt đêm, vẫn luôn biệt tích cho đến nay.

Có người nói hắn bị đồng bọn bán muối lậu gϊếŧ chết, lại có người nói hắn bị quan phủ bắt được đang ngồi trong tù, còn có người nói hắn thay đổi họ tên, thân phận, đi tòng quân, còn có lời đồn kỳ quái hơn, nói hắn trở thành trại chủ của sơn tặc, lăn lộn trong rừng……

Cha mẹ Lạc Thiết Tượng mất sớm, ông cùng đệ đệ sống nương tựa vào nhau, bèn đóng cửa hàng rèn, đi khắp nơi nơi tìm em trai, đến khi tiêu hết tiền, cũng vẫn không có tin tức gì của đệ đệ, chỉ đành phải trở về thôn Trường Bình làm thợ rèn.

Không nghĩ tới cứ như vậy qua 5 năm, lão nhị Lạc gia lại trở về, còn mang theo một nam hài vẫn đang bọc tã, sau khi giao cho Lạc Thiết Tượng, lão nhị Lạc gia trong vòng chưa đến nửa tháng liền qua đời vì bệnh!

Nam hài kia chính là Lạc Phong Đường.

Người trong thôn đều lén lút nói, Lạc Phong Đường không nhất định là con cháu Lạc gia. Hai huynh đệ Lạc Thiết Tượng đều thấp bé, nhưng Lạc Phong Đường lại lớn lên vô cùng cao to, ngay cả ngũ quan cũng không giống người Lạc gia.

Nhưng những lời này, mọi người đều chỉ dám nói ở sau lưng, ai cũng không dám làm trò đi nói trước mặt Lạc Thiết Tượng.

Về phía Lạc Thiết Tượng, từ khi sau khi đệ đệ qua đời, ông liền đem hài tử mà đệ đệ đem về một tay nuôi lớn.

Cả đời này, ông đều đem thời gian cùng tinh lực hao phí ở trên người đệ đệ và con trai của đệ đệ. Bây giờ, Lạc Thiết Tượng đã ở tuổi trung niên, trong nhà cũng chỉ có bốn bức tường, hôn sự của ông liền càng vô vọng.

“Ai, thợ rèn Lạc Thiết Tượng là người tốt, ngày đó khi cha con ở bên bãi sông bị lật xe bò, chính Lạc Thiết Tượng đã giúp chúng ta sửa lại bánh xe, cũng không đòi nhà chúng ta dù chỉ nửa văn tiền!” Tôn thị nói xong những lời này, lại thở dài một tiếng, “Trong nhà, một đại lão gia mang theo một đứa bé trai, không có nữ nhân giúp lo liệu việc nhà, cuộc sống cũng không tốt lắm!”

Dương Nhược Tình cũng gật gật đầu, “Đúng vậy, con vừa mới nhìn thấy quần áo trên người Đường Nha Tử kia, bị giặt đến nhìn không ra màu sắc gì, còn cả vết vá trên quần áo, đường may loằn ngoằn như con rết!”

“Lạc Thiết Tượng làm nghề rèn nên cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, mấy năm gần đây nghe nói thân thể cũng không được tốt, mọi chi phí trong nhà, đều do Đường Nha Tử lên núi săn thú kiếm được. Tình Nhi à, lần tới nếu con lại gặp Đường Nha Tử, con tốt xấu gì cũng đừng hung dữ với hắn, hắn là một hài tử thành thật, không biết ăn nói.” Tôn thị nghiêm túc dặn dò Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình nhếch khóe miệng, cố ý làm nũng nói: “Nương, con chính là con gái của ngài, ngài không đau lòng con gái, ngược lại còn đi đau lòng tiểu tử nhà khác, con không đồng ý nha!”