Chương 35: Ai Là Trộm

Dương Nhược Tình tức giận cắn môi, nhíu mày, không lên tiếng.

Tôn thị vội vàng mở nắp, một mùi cay nồng bay ra, xông lên mũi khiến bà quay mặt hắt xì một cái.

Quay mặt lại, Tôn thị đem chiếc bình để dưới ánh lửa quan sát thì thấy tương ớt đã vơi gần đến đáy!

“Chuyện này là sao?” Tôn thị ngẩng đầu lên nhìn Dương Nhược Tình, mờ mịt hỏi!

“Hừ, còn có thể là chuyện gì, chắc chắn hôm nay đã có trộm lẻn vào phòng chúng ta!” Dương Nhược Tình bực mình nói.

Vừa rồi khi nàng đi vào phòng mình, cũng cảm thấy có điểm khác biệt.

Trong phòng rõ ràng có dấu vết bị lục lọi, rơm rạ trong ổ gà bên kia đều bị xốc lên, không thấy con gà mái già đâu.

Một tràng tiếng kêu cục ta cục tác truyền đến từ trên đỉnh đầu, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy con gà mái già bộ dáng hoảng sợ bất an đang ngồi trên nóc nhà, nghiêng đầu trừng mắt, dọa nàng giật cả mình.

“Gì? Có trộm vào nhà sao?” Tôn thị vừa nghe lời này, sắc mặt cũng thay đổi, lắp bắp nói: “Kia, kia, vậy đồ mà thím Quế Hoa của con đưa tới ……”

“Trước đó, con đã đem đồ dấu đi rồi!” Dương Nhược Tình nói.

Buổi trưa hôm đó, nàng chỉ vô tình lóe lên ý tưởng, đem trứng gà, gạo trắng và nấm giấu đi.

“Giấu đi là tốt! Vậy con gà mái già……” Tôn thị lại hỏi.

“Con gà mái già vẫn còn.” Dương Nhược Tình nói. Tuy nhiên, nếu tên trộm đã vào phòng nàng, vậy khẳng định đã phát hiện ra con gà mái già. Lần này, hắn không bắt con gà mái già, không chừng là vì nó đã kịp bay lên nóc nhà, tên trộm nhất thời không bắt được, lại sợ kinh động đến những người đang ở trong phòng Dương Hoa Trung, cho nên con gà mái già tạm thời tránh được một kiếp.

Nhưng, gà mái già chắc chắn đã vào tầm ngắm của tên trộm!

Còn có tương ớt, nàng cho rằng sẽ không ai đi ăn trộm, dù sao cũng chẳng phải vật hiếm lạ gì, không nghĩ tới tên trộm kia gì cũng chẳng buông tha!



Tôn thị cắn môi, qua một lúc lâu cũng không biết nên nói gì, căn phòng bếp nho nhỏ rơi vào im lặng, chỉ có nồi cháo trên bếp, đang phát ra tiếng sôi lục bục, mùi hương hỗn hợp giữa rau dại và nấm Tùng Nhung chậm rãi tràn ngập phòng bếp.

Một lát sau, Tôn thị thấp giọng dò hỏi Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, theo con chuyện này…… là ai làm?”

“Hừ, còn có thể có ai, khẳng định là người Dương gia!” Dương Nhược Tình tức giận nói, hơn nữa, tứ thúc Dương Hoa Minh là đáng hiềm nghi nhất!

“Chuyện này, theo con tứ thúc là đáng nghi nhất…… Ưm……” Dương Nhược Tình mới nói được nửa câu, đã bị Tôn thị bịt kín miệng.

Tôn thị khẩn trương nhìn về phía cửa nhà bếp, đè thấp thanh nói với Dương Nhược Tình: “Bắt trộm phải có bằng chứng, nếu không có chứng cứ, mà bị người ngoài nghe được đồn đến tai tứ thúc sẽ không tốt!”

Thanh danh của tứ đệ ở trong thôn xưa nay đều không tốt lắm.

Ham ăn biếng làm, Tôn thị nhớ rõ trước kia khi mình vừa mới sinh Tình Nhi, đang nằm ở cữ trên giường, bà nɠɵạı ŧìиɧ Nhi có đưa đến một bát canh gà hầm để ở trên bàn.

Bà nɠɵạı ŧìиɧ Nhi đi đến hồ nước ở cổng thôn giặt tã cho Tình Nhi, nàng bên này đang ngồi ở trên giường nghiêng thân mình cho Tình Nhi bú, bên kia, Dương Hoa Minh đi mem theo bờ tường lén lút tiến vào.

Nàng không phải không nhìn thấy, mà là ngại lên tiếng. Nàng là tẩu tử của hắn, tứ thúc Dương Hoa Minh lúc đó còn chưa có cưới vợ, vẫn là một tiểu tử mới lớn. Nàng lại đang vén áo lên cho con bú, nếu kinh động đến những người khác trong Dương gia, sự tình lộ ra ngoài, mặt ai cũng đều không tốt.

Nàng chịu đựng không lên tiếng, cũng không dám quay đầu nhìn, chỉ mong Dương Hoa Minh tốt xấu gì có thể để lại cho nàng một ngụm, để lấy sữa cho Tình Nhi.

Nhưng ai hiểu được, hắn uống hết không dư lấy một giọt!

Việc ăn vụng giống như vậy, Dương Hoa Minh còn thực hiện rất nhiều lần! Chỗ tương ớt này, ít nhất hắn còn để lại một ít, cố gắng đổ ra, miễn cưỡng vẫn là đủ cho bữa tối quấy cây tể thái!

Tôn thị bỏ chiếc tay đang dùng để bịt miệng Dương Nhược Tình xuống, thở dài một hơi, xoay người bắt đầu quấy bọt cây tể thái.

Bên này, Dương Nhược Tình tức giận đến muốn trợn trắng mắt.

“Nương, chúng ta chính là người bị hại, chúng ta rời đi tay trắng, sống qua ngày cũng thực khó khăn, mấy người thím Đại Vân hảo tâm đưa chút đồ cho chúng ta, còn bị những người này dòm ngó, lại không cho con nói, cục nghẹn này thực sự là nuốt không trôi!”



“Nuốt không được chúng ta cũng phải nuốt!” Tôn thị hốc mắt đỏ lên nói: “Tình trạng hiện giờ của cha đã như vậy, hai đệ đệ đều còn nhỏ, gánh nặng trong nhà đều đè lên vai hai mẹ con ta. Ngày tháng sau này còn dài, chưa chừng chúng ta còn có chuyện phải nhờ đến các thúc thúc của con giúp đỡ, xé rách da mặt, đều là người trong cùng một viện ra vào, đối với ai cũng không tốt!”

Dương Nhược Tình trầm mặc.

Ở sơn thôn lạc hậu cùng bế tắc này, nếu nam nhân trong nhà có vấn đề gì, chỉ còn lại nữ nhân và con gái, thì có rất nhiều chuyện dù đúng cũng thành sai!

Không nói đến những việc khác, chỉ nhìn hai mẫu ruộng nước để trồng trọt kia, nếu muốn khống chế trâu xuống cày, Tôn thị cùng Dương Nhược Tình đều không thể làm được!

Tuy nhiên, Dương Nhược Tình giờ phút này đang trầm mặc, cũng không đại biểu nàng lui bước cùng nhượng bộ! Nàng nhất định sẽ tìm được biện pháp khác, làm tên trộm kia hiện ra nguyên hình!

Vừa mới dễ dàng trộm được đồ vật, hắn nhất định còn quay lại. Hừ, chỉ cần hắn dám đến, nàng sẽ xử đẹp hắn!

Một bữa cơm tối, trong không khí nặng nề cuối cùng cũng xong. Sau khi tắm rửa, Dương Nhược Tình trở lại phòng của mình. Nàng kéo bàn ghế đến chèn lại cánh cửa, sau đó mới yên tâm bò lên giường.

Ở tiền viện, trong phòng tứ phòng Dương Hoa Minh.

Dương Hoa Minh đánh chén no say ngồi trên ghế, trong miệng ngậm một cây xỉa răng bằng thân cỏ tranh, đôi chân ngâm vào chậu nước ấm. Lưu thị vác chiếc bụng to gian nan ngồi xổm phía trước mặt, rửa chân cho hắn.

“Cha của Hà Nhi, anh thật là giỏi, kiếm được một chén tương ớt lớn, giấu ở trong phòng chúng ta, sau này chúng ta ăn cơm sẽ càng thêm ngon!” Lưu thị vẻ mặt sùng bái nhìn nam nhân của mình, như nhìn thần tượng, càng nhìn càng thấy tuyệt vời.

“Đương nhiên, không nhìn xem ta là ai. Chỉ cần lão tử muốn, không có cái gì là không thể đến tay!” Dương Hoa Minh vừa lòng ợ lên một cái, vẻ mặt đắc ý. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, đôi mày liền nhíu lại: “Trong phòng Mập Mạp kia, còn có một con gà mái già, lão tử vốn định bắt về hầm canh. Con mẹ nó! Con súc sinh kia quá nhanh, vèo một tiếng đã bay đến trên xà nhà, còn suýt mổ đôi mắt lão tử!”

“Cha Hà Nhi, đôi mắt anh không sao chứ? Mau, để em xem!”

Lưu thị tức khắc khẩn trương lên, đứng dậy muốn nhìn mặt của Dương Hoa Minh.

Khuôn mặt nam nhân nhà mình, thật tuấn tú! Toàn bộ thôn Trường Bình chắc không thể tìm được người có gương mặt đẹp hơn. Nếu không may bị mổ hỏng đôi mắt, liệu có còn đẹp như vậy không?

Dương Hoa Minh lại không cảm kích, một phen liền đẩy tay Lưu thị, trừng mắt nhìn nàng một cái: “Có cái gì mà phải xem? Ta chẳng nhẽ còn kém như vậy? Con gà mái kia, ta còn phải tìm biện pháp bắt được, rất béo tốt, làm thành đồ nhắm rượu thì chính là tuyệt hảo !”