Một đám người nhàm chán, tỷ tỷ không có thời gian chơi cùng các ngươi!
Phía sau cô, các thôn dân này vô cùng kinh ngạc, xôn xao bàn tán.
“Ai, Mập Mạp hôm nay sao lạ vậy? Sao không phản ứng lại ta nhỉ?”
“Các ngươi có để ý không, mới vừa rồi ánh mắt nàng nhìn ta, lạnh như băng, giống như thay đổi thành người khác vậy!”
“Không phải là uống lộn thuốc đi?”
“……”
Đám người thấy trêu đùa không thành, cũng đều từng người tan đi, nên làm gì thì làm đó.
Sau khi đám người tản ra, một người thanh niên áo lam đứng ở góc tường cách đó không xa đang nhíu lại đôi mày ưa nhìn của mình, nhìn thân ảnh bụ bẫm dần dần đi xa.
Trong đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của người thanh niên, giờ phút này hiện lên một chút kinh ngạc.
“Tử Xuyên, bảo con đi hồ múc xô nước, sao vẫn còn đứng ở đây?”
Một phụ nhân ăn mặc chỉnh tề bước ra từ tiểu viện bên cạnh, phụ nhân này nước da trắng nõn, tóc tai chải gọn gàng. Một búi tóc được tóm lại sau đầu, phía trên còn cắm một cây trâm bạc, giữa hai chân mày, có vài phần quyến rũ.
Phụ nhân gọi Mộc Tử Xuyên một tiếng, nhưng không được đáp lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, bất mãn quở trách: “Ngươi đứa nhỏ này nhìn gì đâu? Sao giống như bị bắt mất hồn vía vậy?”
Mắt bà cũng nhìn theo hướng con trai đang nhìn.
“Hả? Kia không phải là Mập Mạp nhà Dương gia sao? Nàng không phải bệnh đến không xuống nổi giường cơ mà? Sao lại chạy lung tung ra ngoài rồi?”
Mộc Tử Xuyên nhấp miệng, không phản ứng lại lời lầm bầm lầu bầu của mẹ, xách thùng gỗ lên, nhấc chân đi về phía trước.
Lưu quả phụ kịp phản ứng lại, vội đuổi theo đoạt lại thùng gỗ trong tay Mộc Tử Xuyên: “Con làm gì đấy?”
“Nương không phải bảo con đi xách nước sao?” Mộc Tử Xuyên đờ đẫn nói.
Lưu quả phụ vừa nghe liền nóng nảy, ngón tay trực tiếp chọc chiếc trán đầy đặn trơn bóng của Mộc Tử Xuyên: “Tiểu tử ngốc con bị đá đập vào đầu sao? Con không nhìn thấy Mập Mạp đang đi ra hướng hồ nước kia sao? Con còn dám đi qua đó, lại bị nàng ta dính lên người, giống như kẹo mạch nha kéo cũng kéo không ra!”
Mộc Tử Xuyên đứng ở nơi đó, cúi đầu, mặc cho nương đem ngón tay chọc trên trán hắn, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Mập Mạp lúc nào cũng giống như kẹo mạch nha quấn lấy mình, từ khi hiểu chuyện, đây chính là điều khiến hắn xấu hổ nhất, đi đến đâu trong thôn cũng bị người chê cười, không dám ngẩng đầu.
Hắn chán ghét Mập Mạp, đơn thuần là chán ghét, muốn thoát khỏi sự đeo bám của nàng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn nàng đi tìm chết.
Đã nhiều ngày, học đường không có tiết học, hắn ở nhà giúp nương thu hoạch lúa, ngoài đồng thấy mọi người đàm luận sự tình nhà Dương gia, hắn đều dựng hai lỗ tai lên nghe.
May mắn, nàng không chết! Nếu nàng thật sự bởi vì câu nói trong lúc tức giận của hắn mà chặt đứt tánh mạng, hắn cả đời này, lương tâm sẽ luôn có một tầng bóng ma.
“Nương, không có việc gì, con không quan tâm đến nàng là được. Ngài buông tay, con đi xách nước trở về!”
Trầm mặc trong chốc lát, hắn cũng không để ý nương đang nói gì.
Hắn muốn đi qua, cùng nàng nói một tiếng, xin lỗi!
Mặc dù, nàng có thể không hiểu.
Lưu quả phụ sửng sốt, sau đó hai mắt trợn to: “Ngươi đứa nhỏ này, đúng là đồ ngốc, nếu nha đầu đó lại đòi chết đòi sống, ngươi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Đi đi đi, không cần lấy nước, nhanh về nhà đi!”
Lưu quả phụ không khỏi phân trần, đoạt lại thùng gỗ trong tay Mộc Tử Xuyên, lôi kéo hắn quay trở lại sân, “Rầm!” một tiếng, đóng lại cửa nhà!
……
Dương Nhược Tình đi ngang qua cái ao ở lối vào làng, lại bị mấy thôn phụ đang giặt đồ ở đó trêu ghẹo, nàng chỉ đi thẳng con đường của mình, mặc kệ các nàng ở phía sau chỉ chỉ trỏ trỏ, dù sao cũng không mất đi miếng thịt nào.
Ra khỏi cổng làng, nàng vác rổ vừa đi vừa nhìn nhìn hai bên bờ ruộng, ánh mắt đảo qua mọi vật dưới chân, phi thường tinh tế, không buông tha một tấc đất nào.
Đi quanh bờ ruộng vài vòng, Dương Nhược Tình có chút hơi thất vọng, nàng thấy mình suy đoán, có điểm hơi quá mức hoàn mỹ.
Trong suy nghĩ của nàng, đồng ruộng nông thôn sẽ mọc đầy rau dại, thậm chí sau khi thu hoạch vụ thu, hoặc nhiều hoặc ít còn có thể nhặt được một ít hạt thóc rơi vãi.
Nhưng sự thật lại là, bờ ruộng gần như trụi lủi. Trừ bỏ cỏ dại và cây ngải đã từng bị trâu gặm qua, những loại rau dại còn lại mà con người có thể ăn được, cơ hồ ít đến đáng thương!
Tìm ven bờ ruộng, cũng chỉ được mấy cây linh tinh. Đến nỗi trong ruộng, càng là không có gì.
Người nhà quê nhật tử đều quá kham khổ, rau dại đều là báu vật! Dương Nhược Tình đứng thẳng thân mình, ánh mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện đồng ruộng cách đó không xa, cũng có rất nhiều người giống nàng đang đi tìm rau dại.
Nàng khẽ thở dài, đi một chuyến, cũng không thể cứ tay không mà về. Vì thế, nàng đem tầm mắt nhìn về phía triền núi phía sau thôn.
Sau khi trải qua một trận mưa, trên sườn núi có lẽ rau dại có thể nhiều hơn một ít, nếu vận khí tốt, không chừng còn có thể hái được một ít nấm rừng!
Được, liền đi!
Rừng cây sau cơn mưa, không khí ướŧ áŧ mới mẻ, lá cây vẫn còn lưu lại những hạt nước nho nhỏ, lung linh như những hạt pha lê.
Trong khu rừng trước mặt, hầu hết là cây tùng mọc thành từng mảng, những sợi lông tùng màu đỏ, rơi trên mặt đất một lớp lại một lớp thật dầy, cùng với lá vàng và cành khô, khi đạp chân lên, cảm giác mềm mại, phát ra những tiếng xào xạc.
Dương Nhược Tình cầm trong tay một đoạn cây tùng chi, ở trong rừng cây, chậm rãi bước đi.
Khi dã ngoại, công cụ không thể thiếu nhất đó là gậy gỗ có độ dài vừa phải, thứ nhất là dùng để dò đường, thứ hai, còn có thể xua đuổi rắn, côn trùng, chuột hoặc kiến.
Dương Nhược Tình điều khiển nhánh cây một cách có quy luật, đẩy ra rễ cây phía dưới lớp lá, tiến hành tìm kiếm.
Vừa qua khỏi xong tiết thu phân, nhiều loại cây trồng như lúa, bông đang được thu hoạch vào kho, mà trên núi này, rất nhiều loại rau dại cũng tới ngày thu hoạch.
Ở rừng cây tùng tìm một phen, Dương Nhược Tình thu hoạch không tồi, trong giỏ tre cũng đã có rất nhiều loại rau dại lẫn đất.
Cây tể thái, cây bà bà, cây lan đầu ngựa, cùng một đám đậu bắp được tìm thấy ở dưới một miếng đất râm mát.
Xem mầu sắc của đậu bắp có vẻ đã già, mùi vị sẽ không được tươi ngon lắm, nhưng cũng không có việc gì, chỉ cần có thể giúp no bụng là tốt rồi!
Lần phân ra này, đám người Đàm thị nửa vườn rau cũng không phân cho tam phòng. Ngay cả mấy miếng đất trồng rau trước nhà Dương Nhược Tình, Đàm thị cũng nghiêm cấm tam phòng chạm vào!
Lúc ăn cơm trưa, Tôn thị liền cùng Dương Nhược Tình thảo luận, hai ngày tới Tôn thị sẽ đi đến chỗ ruộng được phân, đem một phần dung để trồng rau.