Đây thật đúng là đưa than ngày tuyết! Dương Nhược Tình cùng Tôn thị nhìn nhau một cái, trong lòng đều nghĩ như vậy.
Chỉ là, hôm nay vừa mới đắp bệ bếp, dù trời có khô ráo không mưa, cũng phải phơi nắng hai ngày mới có thể sử dụng.
Huống chi hôm nay còn đang mưa, không khí tương đối ẩm ướt, bệ bếp mới phỏng chừng phải mất mấy ngày sau mới có thể nhóm lửa nấu cơm.
Nghĩ vậy, trên mặt Tôn thị lại lộ ra một vẻ ngượng nghịu. Một bên Đại Vân nhìn mắt Đại Ngưu, bắt được ánh mắt Đại Ngưu truyền đến, Đại Vân gật gật đầu, xoay người kéo tay Tôn thị nói: “Nương Tình Nhi, buổi trưa hôm nay, các ngươi đều qua nhà ta ăn đi, ta trước khi đi đã bảo qua hai đứa con gái, bảo các nàng nấu thêm cơm, chắc lúc này đã xong rồi. Đợi lát nữa ta về lại xào thêm hai món, buổi trưa mọi người cùng qua nhé!”
“Đại Vân muội tử, các ngươi đều là qua đây giúp chúng ta, còn muốn đi nhà ngươi ăn cơm, như thế này thật là không phải ……”
Đại Vân vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay của Tôn thị, đè thấp thanh đạo: “Nương Tình Nhi, tình huống nhà các ngươi, ta đều rõ ràng. Ai, như thế này so với tay trắng rời nhà cũng không khác gì. Chúng ta đều là người nhà nông, hàng ngày trải qua đều khó khăn, cũng không giúp các ngươi được nhiều. Có thể giúp được chút nào thì giúp, ngươi cũng đừng ghét bỏ!”
“Đại Vân, lời này trăm triệu lần đừng nói, ngươi cùng Quế Hoa, Đại Ngưu, Trường Canh, nếu không phải nhờ các ngươi giúp, ta và lão tam một chút cũng……” Tôn thị nói không được nữa, nước mắt tựa hạt châu lăn xuống.
Nếu cha Tình Nhi không có bị tàn phế, thì phân gia sẽ là một sự kiện với nhiều hy vọng biết bao nhiêu!
“Nương Tình Nhi, vạn sự khởi đầu nan, cứ từ từ, mọi việc đều sẽ tốt lên. Ngươi nhìn xem, Tình Nhi của chúng ta hiện giờ cũng ngoan, vừa nãy còn biết giúp ta xách đồ đấy!”
Đại Vân quay đầu nhìn thoáng qua Dương Nhược Tình, cười nói. Mới vừa rồi trên đường, nàng đi qua trước cửa nhà Trường Canh, liền cùng Quế Hoa hàn huyên vài câu. Từ chỗ Quế Hoa nghe được tin tức Dương Nhược Tình đã thanh tỉnh, Đại Vân từ trong lòng thế Tôn thị vui mừng.
“Được rồi, cứ như vậy nhé, ta đây liền về nhà nấu ăn, đợi lát nữa các ngươi cả nhà đều đi qua nhé. Lão ngũ, tiểu tử Vĩnh Tiến, đợi lát nữa cũng cùng đi qua nhé, ta sẽ bảo tiểu tử nhà ta qua gọi!”
Bà vừa đi, mấy nam nhân trong bếp lại bắt đầu công việc trở lại, Trường Canh đề nghị, không chỉ đắp bệ bếp, còn muốn thuận tiện làm một cái tủ bát.
Tôn thị cùng Dương Nhược Tình đem đồ vật mà Quế Hoa cùng Đại Vân tặng, xách toàn bộ vào trong phòng Dương Nhược Tình. Cũng không có biện pháp nào khác, phòng vợ chồng Tôn thị sau khi kê hai cái giường cùng hai kiện gia cụ, xoay người lại, chỗ ngồi đều không có.
“Chờ sau khi đón hai đệ đệ con về, mẹ sẽ đưa con gà mái già này tới nhà Quế Hoa tẩu tử hầm, cha con cũng nên được bồi bổ một chút. Tình Nhi, con vừa bệnh nặng mới khỏi, cũng chưa được tẩm bổ gì cả, đệ đệ con cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể thiếu chất được.” Tôn thị nhẹ giọng thảo luận cùng Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình ngồi xổm ở một góc nhà, dùng rơm rạ xếp thành một cái ổ gà đơn giản, sau đó thật cẩn thận đem con gà mái già bỏ vào.
Con gà mái thực ngoan, đi đến “tân gia”, cũng không chạy loạn, chỉ nghiêng nghiêng đầu, mở to đôi mắt nho nhỏ của nó, tròng mắt quay tròn nhìn chằm chằm Dương Nhược Tình.
Nghe tính toán của Tôn thị, Dương Nhược Tình quay đầu nhìn bà, nói: “Nương, con gà mái này chúng ta đừng vội ăn, con vừa mới sờ qua bụng nó, thấy một đống trứng!”
“Nhưng thân thể của con và cha con, không ăn chút đồ tốt sao được?” Tôn thị lại hỏi.
“Thân thể của con tốt nhất đừng bồi bổ nữa, một thân toàn là mỡ rồi. Nhưng thật ra thân thể của cha, thì đúng là cần phải bồi bổ!” Dương Nhược Tình suy nghĩ xong, đứng lên nói: “Con gà mái này giữ lại để đẻ trứng. Từ ngày mai, chúng ta mỗi ngày đều nấu cho cha một quả trứng gà, lại qua một đoạn thời gian, tìm một ít trứng đến ấp gà con!”
Tôn thị cân nhắc một chút, “Cũng chỉ có thể như vậy!”
Đại Vân tay chân thực lưu loát, qua một lát liền phái tiểu tử nhà nàng lại đây gọi mọi người đi ăn cơm, vừa vặn bên này, nhà bếp cũng đã gần như hoàn thành. Kế tiếp, chỉ cần khai thông cửa.
Hôm họp gia đình, Đàm thị cùng Dương Hoa Lâm có nói, sau khi tam phòng phân ra, sẽ không được đi ra từ cửa chính của Dương gia nữa.
Dương Hoa Trung liền nhờ Trường Canh cùng đám người Đại Ngưu hỗ trợ, ở bờ tường của hậu viện mở một cái cửa nhỏ. Sau này người của tam phòng sẽ ra ra vào vào qua chiếc cửa này.
“Nương, ngài đi nhà thím Đại Vân ăn đi, lúc về tiện thể mang theo cho con một chút là được, con ở lại chăm sóc cha!” Dương Nhược Tình đề nghị nói.
“Con đi đi, nương lưu lại.”
“Nương, hôm nay trời mưa, trên đường ướt nhẹp, con không muốn ra ngoài.” Dương Nhược Tình tìm cái cớ này tới.
Tôn thị vừa nghe lời này, nói: “Được rồi, vậy con cứ ngồi trong phòng, nương ăn cơm xong liền trở về!”
“Vâng!”
Nhìn đám người Tôn thị đi hết, Dương Nhược Tình đầu tiên đem đóng cửa phòng mình lại, sau đó qua phòng của Dương Hoa Trung, rót cho ông một chén trà nóng, lại kể tình huống nhà bếp cho Dương Hoa Trung nghe.
Dương Hoa Trung nguyên khí bị hao tổn chưa khôi phục, đã vậy, nhiều ngày nay vẫn luôn vì việc phân gia dốc hết sức lực, còn chưa nói được mấy câu, mí mắt đã nhíu lại.
“Cha, con đỡ ngài nằm xuống ngủ một lát, sau đó sẽ đi dạo qua nhà bếp.”
Giúp Dương Hoa Trung nằm xuống xong, Dương Nhược Tình nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cầm lấy chiếc xẻng, đi vào nhà bếp.
Ở bên góc cửa bếp dùng sức ấn xẻng xuống, đất chỗ này khá mềm, lại thêm mưa ướt, nên không phải cố sức đào.
Tuy rằng Dương Nhược Tình tuổi không lớn, mới mười hai tuổi, nhưng nàng lại có một thân hình to béo, nên ít nhiều gì vẫn có sức lực.
Đào một hồi lâu, được một chiếc hố to bằng chậu rửa nhân, nàng nhìn dung tích của hố một lúc, âm thầm gật gật đầu, xoay người, đem phần tro thừa mà đám người Trường Canh thúc còn dư lại đến giải hố đất. Sau đó lại đem chiếc lu mà hai ngày trước, trong khi giúp Tôn thị sửa sang phòng chứa đồ tìm được, bỏ vào hố đất kia.
Lớn nhỏ vừa vặn, phảng phất như được đo cẩn thận trước khi đào.
Làm xong, nàng liền quay lại phòng của mình, đem mười cân gạo trắng mà thím Đại Vân đưa tới, còn cả sáu quả trứng gà của thím Quế Hoa, một xuyên nấm dại hong gió, đều bỏ vào lu đất. Sau đó, đậy một miếng ván gỗ lên trên, lại lấp đất lên, khiến cho thoạt nhìn không thấy được miếng gỗ kia. Cuối cùng, nàng kéo thêm mấy bó rơm rạ đội ở mặt trên.
Làm xong mọi việc, nàng rửa tay sạch sẽ, đem xẻng cất trở về, quay lại phòng của mình.
Không bao lâu, Tôn thị tùy tiện ăn mấy miếng cơm liền vội vội vàng vàng trở lại, còn mang theo hai chén cơm lớn. Một chén là cho Dương Nhược Tình, một chén khác là cho Dương Hoa Trung.
Thời đại này sản lượng lúa nước không cao, đè ở trên đầu nông hộ còn có sưu cao thuế nặng, ngay cả Lí Chính gia trong thôn nhiều đồng ruộng nhất, cũng là không được ăn một chén cơm tẻ hoàn chỉnh. Nồi cơm của từng nhà, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ trộn lẫn rau dại, khoai lang đỏ, hoa màu gì đó.