Về những đồ vật khác, ngoại trừ đồ dùng có sẵn trong phòng của gia đình Dương Hoa Trung như giường, bàn ghế, thì đến một đôi đũa dùng trong nhà bếp cũng không cho! Càng miễn bàn đến ổ gà, ổ vịt!
Còn tiền mua nồi, chén, gáo dùng sau này, Đàm thị càng là nửa xu cũng không chi.
Trong lòng Dương Nhược Tình đã lạnh còn lạnh hơn. Nàng biết rằng trong lòng Dương Hoa Trung cùng Tôn thị, khẳng định cũng là lạnh thấu tim.
Tưởng rằng yêu cầu tay trắng rời nhà, chỉ là lời nói khi tức giận, không nghĩ tới lão Dương cùng Đàm thị là thật sự hận đến mức hạ tâm!
Buổi trưa, lấy gì đi chiêu đãi Trường Canh thúc cùng Đại Ngưu thúc? Chớ nói chiêu đãi người, ngay cả đám người Tôn thị, cũng không biết nên ăn cơm ở đâu!
Nhắc tới chuyện này, Tôn thị đang gấp chăn liền dừng lại một chút, xoay người, trên mặt lộ ra một tia ngượng nghịu, cân nhắc nói: “Chuyện này, đêm qua nương đã cùng cha con thảo luận.”
“Cha con nói sao?” Dương Nhược Tình hỏi.
“Đợi lát nữa đi theo ông bà con thương lượng, chờ mọi người trong nhà ông bà ăn xong cơm trưa, mẹ sẽ mượn nhà bếp để sử dụng. Dầu muối gì, chờ sau khi chúng ta có nhà bếp, sẽ trả lại sau!”
Dương Nhược Tình không nói chuyện, giống như cũng chỉ còn cách như vậy.
Một gia đình nhỏ muốn vượt qua mọi áp lực để xây căn bếp riêng, giai đoạn ban đầu nhất định sẽ có nhiều khó khăn không tưởng tượng nổi quấy nhiễu. Khẽ cắn môi, cố nhịn qua, hết thảy mọi điều đều sẽ chuyển biến tốt. Dương Nhược Tình đối với điều này vững chắc tin tưởng, không chút nghi ngờ!
“Nương, con giúp ngài thu dọn đồ đạc!” Dương Nhược Tình ngọt ngào cười, đi qua giúp Tôn thị xếp đồ.
Khi mưa ngớt đi một chút, ngũ thúc Dương Hoa Châu cùng đường nhị ca Dương Vĩnh Tiến tới, “Tam tẩu, Tình nha đầu, tất cả đồ đạc ở chỗ này sao? Chúng ta bê qua bên kia nhé!”
“Đều tại đây, vất vả cho mọi người!”
“Ôi dào, tam tẩu lại khách sáo! Vĩnh Tiến, chúng ta đi thôi!”
“Được rồi, ngũ thúc!”
Nhìn thân ảnh Dương Hoa Châu cùng Dương Vĩnh Tiến bê đồ đi xa, Tôn thị lẩm bẩm: “Lần này có thể phân gia, còn có thể được đến một chút đồng ruộng cùng 50 cân hạt thóc, ít nhiều đều nhờ ngũ thúc của con.”
Nếu không nhờ Ngũ đệ lên tiếng, một nhà năm người bọn họ thật sự phải đi uống gió Tây Bắc mà sống!
Dương Nhược Tình minh bạch ý tứ trong lời nói của Tôn thị, nhẹ giọng nói, “Về sau, con sẽ báo hiếu cho ngũ thúc.”
“Vĩnh Tiến cũng là hài tử tốt!” Tôn thị lại nói tiếp.
Dương Nhược Tình hơi hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó liền âm thầm gật đầu. Hôm nay tam phòng chuyển nhà, trời lại mưa, toàn bộ người Dương gia, cũng không ra đồng. Nhưng cả gia đình chỉ có ngũ thúc cùng đường nhị ca lại đây hỗ trợ chuyển nhà, những người khác, tất cả đều thờ ơ.
Ngay cả tứ thúc Dương Hoa Minh ở trong phòng đối diện, cũng chưa từng lộ diện.
Hoạn nạn thấy chân tình, Dương Nhược Tình trong lòng ghi lại, ai tốt, ai không tốt, tất cả nàng đều nhớ rõ ràng. Bây giờ nhờ mọi người, tương lai nàng sẽ đền đáp lại.
“Nương của Tình Nhi, có ở trong phòng không?”
Từ sân cửa truyền đến âm thanh của một phụ nhân.
Tôn thị vừa nghe thanh âm này, trên mặt tức khắc lộ ra vui mừng, đối với Dương Nhược Tình nói: “Là thím Quế Hoa vợ Trường Căn thúc tới!”
“Ai, Quế Hoa, ta ở đây.” Tôn thị lên tiếng, ra ngoài nghênh đón.
Dương Nhược Tình cũng theo ra tới, vừa vặn nhìn thấy một phụ nhân đang mặc áo tơi, nắm tay Tôn thị đi về hướng phòng của nàng. Bên cánh tay người phụ nữ kia còn mang một chiếc rỏ bằng tre.
“Thím Quế Hoa.” Dương Nhược Tình hướng phụ nhân kia chào một tiếng.
Quế Hoa đang theo Tôn thị nói chuyện, quay đầu, liền nhìn rõ người gọi mình, thế nhưng lại chính là Tình Nhi, phụ nhân vẻ mặt kinh ngạc, có chút không dám tin tưởng.
“Nương Tình Nhi, này, này……”
Tôn thị quay đầu nhìn con gái đang đứng ở cửa đông sương phòng, cong môi cười, đè thấp thanh âm: “Vào nhà lại nói.”
Quế Hoa “Nga” một tiếng, vội vàng vào phòng của Dương Nhược Tình. Cửa phòng vừa đóng lại, Dương Nhược Tình liền tiến lên giúp đỡ Quế Hoa cởϊ áσ tơi.
Áo tơi mới vừa cởi ra, Quế Hoa liền một phen cầm tay Dương Nhược Tình, mở to hai mắt đem Dương Nhược Tình từ đầu đến chân quan sát một lượt, “Tình Nhi, mới vừa rồi là cháu gọi ta sao? Mau mau mau, lại gọi một tiếng thím tới cho ta nghe.”
“Ách……” Dương Nhược Tình đầu đầy hắc tuyến, nhưng vẫn ngọt ngào cười, “Thím Quế Hoa.”
“Ai, ai!” Quế Hoa kích động đến độ nói không nên lời, nắm chặt tay Dương Nhược Tình, quay đầu nói với Tôn thị: “Nương Tình Nhi, con bé đã thanh tỉnh sao?”
Tôn thị hốc mắt ửng đỏ, mỉm cười gật đầu.
“Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời!” Quế Hoa liên thanh nói, nói xong liền ghé đầu lại đánh giá Dương Nhược Tình, dặn dò nàng: “Nhược Tình, nghe thím khuyên một câu, sau này chớ có lại vì tiểu tử Mộc gia vô lương tâm kia làm việc ngốc nghếch. Cháu không biết là nương cháu nghe nói cháu nhảy xuống hồ nước suýt chết……”
“Quế Hoa!” Tôn thị nhẹ nhàng ngăn cản Quế Hoa nói tiếp, ánh mắt từ ái nhìn Dương Nhược Tình, nói: “Tình Nhi nhà ta ngày trước là không hiểu chuyện, hiện tại đã thanh tỉnh, rất biết thương cha mẹ.”
Quế Hoa phản ứng lại, lại nhìn ánh mắt thanh triệt, khóe miệng ngoan ngoãn ngậm ý cười của Dương Nhược Tình, càng xem càng thích, gật đầu nói: “Tốt tốt tốt, chuyện quá khứ ta không đề cập tới nữa, sau này chúng ta đều sống tốt……”
“Ha ha ha……”
Quế Hoa nói còn chưa xong, trong giỏ tre bà mang bên người, đột nhiên phát ra tiếng kêu kỳ quái, có thứ gì đang liều mạng giãy giụa dưới lớp vải chống mưa.
“Ai nha, xem trí nhớ ta này, chỉ lo nói chuyện thiếu chút nữa đã quên chính sự!”
Quế Hoa vội vàng buông tay Dương Nhược Tình, cúi người vạch lớp vải trên rổ, từ bên trong tóm ra một con gà mái già đã được buộc cánh và chân, đưa cho Tôn thị: “Ta nghe Trường Canh nhà ta nói, cha Tình Nhi lần này bị thương nặng mất rất nhiều máu, con gà mái già này đã nuôi hơn hai năm, đem tới cho cha Tình Nhi hầm canh để bồi bổ nguyên khí!”
Tôn thị cầm con gà mái già nặng trĩu trên tay, cảm động đến hốc mắt lại đỏ.
“Quế Hoa, ý tốt của ngươi ta xin lĩnh, nhà ngươi nhật tử cũng khó khăn, mấy đứa nhỏ đều đang tuổi ăn tuổi lớn, con gà mái này ngươi cầm về đi……”
“Ai nha, mấy đứa nhỏ đều dễ nuôi, con gà ta mang đến, ngươi cứ nhận lấy đi, còn cùng ta khách khí cái gì, cũng không nhìn xem giao tình của Trường Canh cùng cha Tình Nhi như thế nào, thật là!”
Tôn thị không nói, nhẹ nhàng cắn môi gật đầu.
Quế Hoa lại cúi xuống, từ trong giỏ tre, đem từng cọc đồ kéo ra, mấy cây cải thìa, một chuỗi ớt đỏ hong gió, một dây nấm dại khô, còn có sáu quả trứng gà.
“Trường Canh nói, đầu xuân năm sau đến thời điểm gieo mạ, chúng ta sẽ giúp các ngươi lưu trữ giống! Trước hãy cố gắng, đem đoạn nhật tử khó khăn này chịu đựng qua, chờ đến sang năm thu hoạch lúa, nhật tử liền sẽ tốt lên!” Quế Hoa lại an ủi Tôn thị.
Tôn thị nước mắt chảy ra, liên tục gật đầu.
Quế Hoa lại sang căn phòng cách vách thăm Dương Hoa Trung, Dương Hoa Trung nghe nói Quế Hoa cầm nhiều đồ tới như vậy, đôi mắt cũng đỏ lên, cảm kích đến nói không ra lời.
Quế Hoa nói chuyện trong chốc lát, liền ra về, trong nhà vẫn còn nhiều việc phải làm.