Tôn thị lau nước mắt, suy nghĩ rồi nói “Ban đầu tính toán một hai ngày sau sẽ đi đón, nhưng tình huống gia đình ta thế này, đợi sau khi thu dọn xong mấy gian chứa đồ, chuyển qua đó ở, mới đi đón các đệ đệ con được.”
“Cũng tốt.” Dương Nhược Tình gật đầu, mấy ngày nay trong nhà quả thực rất loạn, hai đệ đệ, Đại An tám tuổi, Tiểu An ba tuổi, trở lại cũng không giúp được gì lại thêm vướng bận. Để cho bọn họ ở lại nhà ông bà ngoại ngoan ngoãn chơi mấy ngày mới qua đón cũng không muộn.
……
Tin tức tam phòng nhà Dương gia ở riêng thực mau liền truyền khắp toàn bộ thôn Trường Bình, trở thành đề tài đàm luận của mọi người. Không quan tâm là ở đồng ruộng, hay vẫn là trà dư tửu hậu, đều thảo luận chuyện này.
Mấy ngày tiếp theo, sân nhà Dương gia, tựa hồ đều bao phủ một tầng mây đen, không khí vô cùng áp lực.
Trong không khí áp lực như vậy, người trong Dương gia ngày ngày đi sớm về trễ, vội vàng thu hoạch lúa ngoài đồng. Dùng xe đẩy tay kéo đi sân đập lúa ở thôn phía nam, đập lấy hạt thóc rồi đem hong gió phơi nắng.
Tôn thị ban ngày ở nhà giặt đồ, nấu cơm, cho gà, vịt, heo ăn, liền thấy hơi nhàn rỗi, muốn đi hậu viện dọn dẹp ba gian phòng chứa đồ, thành ra lại là vội đến chân không chạm đất. Thấy vậy, Dương Nhược Tình liền chủ động ôm công việc chăm sóc Dương Hoa Trung. Mỗi ngày đều không đi đâu, chỉ ở trong phòng cha mẹ.
“Tình Nhi, con bắt đầu từ bao giờ biết cách đổi dược? Thật đúng là lạ nha!”
Một ngày sau giờ ngọ, Dương Hoa Trung nhìn Dương Nhược Tình lưu loát giúp mình đổi dược ở chân, động tác kia, thật sự thành thạo, giống như đại phu vậy. Dương Hoa Trung nhịn không được vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
Dương Nhược Tình một bên đem băng gạc sạch sẽ cuốn từng vòng lên miệng vết thương trên đùi của cha, nghe ông hỏi vậy khóe môi nhếch một cái, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không ăn qua thịt heo nhưng cũng đã nhìn qua heo chạy. Lần trước Phúc bá giúp cha đổi dược, con liền ở bên cạnh nhìn! Nhìn rất cẩn thận!”
“Ha hả, hoá ra là vậy. Con gái của ta thật là thông minh, nhìn vài lần liền học được!”
Dương Nhược Tình cười cười, không muốn tiếp tục nói đề tài này.
Kiếp trước nàng chính là một điệp viên quốc tế tinh anh, biết nhiều, đi nhiều. Làm nghề y, nhìn dược liệu, bất quá chỉ là một góc của tảng băng chìm.
Mấy ngày nay, lợi dụng việc thay dược cho Dương Hoa Trung, nàng tinh tế kiểm tra một chút vết thương trên đùi Dương Hoa Trung.
Dương Hoa Trung bị gẫy một đoạn xương dưới đầu gối, sau đó phần xương gẫy đè lên mạch máu, xuất hiện triệu chứng sưng to.
Hai chân ông hiện tại đã bị sưng giống hai khúc cây, hiển nhiên là bên trong đã bị nhiễm trùng.
Nếu là ở hiện đại, tình huống như vậy đầu tiên phải giảm nhiệt cho bớt sưng, rồi thông qua giải phẫu trị liệu, ở đoạn xương gãy đóng đinh cố định, sau đó sẽ bó thạch cao. Cuối cùng cần nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian.
Tuy nhiên, ở đây là cổ đại, đừng nói là ở sơn thôn lạc hậu hẻo lánh này, liền tính là ở kinh thành, cũng bó tay không có biện pháp!
Cho nên, Phúc bá lúc đó cũng không có khuếch đại bệnh tình, chân của Dương Hoa Trung muốn dựa vào uống thảo dược đứng lên được, hy vọng cơ hồ bằng không!
Bất quá ——
Nàng Dương Nhược Tình là ai? Điệp viên quốc tế tinh anh, vương giả của thế giới ngầm, một tay y thuật lại càng siêu việt.
Mặc dù không thể dùng phương pháp của hiện đại để chữa bệnh, nàng cũng có biện pháp chữa khỏi chân cho Dương Hoa Trung.
Sử dụng thủ pháp massge, cộng thêm sử dụng thuốc của nàng trong uống ngoài thoa, nhất định có thể giúp chân của Dương Hoa Trung một lần nữa đứng lên được.
Chỉ là, phương án trị liệu của nàng, cần dùng đến mấy vị dược liệu mấu chốt, ở hiện đại cũng phi thường khan hiếm, không biết ở thế giới cổ đại này, có thể mua được hay không!
Nghĩ vậy, tiền, lại là thứ đầu tiên cần lo nhất!
Việc cấp bách, nàng đầu tiên phải làm, đó là kiếm tiền! Trên đầu có bạc, mới có thể khởi động phương án trị liệu!
……
5 ngày sau, lão Dương mang theo toàn bộ đàn ông trong nhà, rốt cuộc cũng đem vụ mùa này thu hoạch xong, nhập kho.
Một trận mưa thu đúng hạn tới.
Dương Nhược Tình sớm từ trên giường ngồi dậy, đem đầu tóc rối bời tùy tiện buộc lại phía sau, bỏ một chút muối vào nước rửa mặt đánh răng, lau chùi một phen mặt.
Thế giới này không có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, mọi người dùng đủ mọi loại công cụ để làm sạch miệng.
Người trong Dương gia thường dùng cỏ tranh nhúng một ít tro bếp, hoặc là một ít muối tới súc miệng. Về phần dụng cụ lau chùi sau khi đi vệ sinh càng làm cho nàng xấu hổ hơn.
Không có giấy vệ sinh, đều là dùng đồ được dựng ở góc tường như cọc tre vót nhọn, gậy trúc, mảnh gạch vụn…
Dương Nhược Tình một bên rửa mặt một bên cân nhắc, sau khi ở riêng, nhật tử ổn định chút, nàng nhất định phải dành thời gian cải thiện đồ dùng sinh hoạt, thiệt tình chịu không nổi!
“Tình Nhi, con đã rời giường chưa?” Tôn thị đẩy cửa tiến vào, nàng hôm nay mặc một bộ xiêm y đầy chỗ vá, búi tóc được buộc đơn giản, gọn gàng sau đầu, quấn một chiếc khăn xếp màu xanh.
“Nương, con rửa mặt xong rồi.” Dương Nhược Tình quay đầu hướng Tôn thị cười khanh khách nói.
Tôn thị nhìn con gái đã rửa mặt sạch sẽ, khi nói chuyện, hàm răng lộ ra ngoài, cũng không vừa vàng vừa thối như trước. Trong miệng, trên người cũng đều không có mùi hôi gì cả.
Bà thầm nghĩ, con gái sau khi thanh tỉnh thật là ưa sạch sẽ. Tuy rằng một đầu tóc dài cũng chưa có thời gian ra hồ nước bên cạnh gội, tuy nhiên trên người, trên mặt, trên tay, lại không giống như trước lúc nào cũng dơ bẩn, thum thủm.
“Tình Nhi, Trường Căn thúc cùng Đại Ngưu thúc của con đến, đang ở trong phòng cha con tán gẫu, bọn họ đến đây giúp nhà ta đắp bếp. Ngũ thúc của con vừa mới cùng mẹ nói, bảo mẹ đem đồ vật trong phòng thu dọn, đợi lát nữa mưa yếu đi, ngũ thúc của con cùng đường nhị ca Vĩnh Tiến đi một chuyến là có thể dọn nhà đến hậu viện ở!”
“Vâng ạ!” Dương Nhược Tình sảng khoái trả lời, trong phòng nàng chỉ có bốn bức tường, trừ bỏ giường đệm chăn cùng bàn ghế, cơ bản không còn đồ vật gì.
Ngũ thúc Dương Hoa Châu cùng đường nhị ca Dương Vĩnh Tiến bọn họ, xác thật chỉ cần đi một chuyến là chuyển xong!
Dương Nhược Tình đem khăn mặt phơi lên, xoay người hỏi Tôn thị đang giúp nàng trải giường gấp chăn: “Nương, hôm nay Trường Căn thúc cùng Đại Ngưu thúc bọn họ đều tới giúp chúng ta chuyển nhà, cũng không thể không mời cơm trưa…”
Trường Căn cùng Đại Ngưu đều là bạn chí cốt của Dương Hoa Trung, sinh ra trong cùng một thôn, từ nhỏ đến lớn chơi với nhau, giao tình rất tốt.
Lần trước khi Dương Hoa Trung xảy ra chuyện, trong số những người giúp đem ông từ mấy dặm ngoài bãi sông nâng trở về, trừ bỏ nhị đường ca Dương Vĩnh Tiến, còn có Trường Căn cùng Đại Ngưu!
Hôm nay trời mưa, người ta không ở nhà ngủ mà lại qua đây hỗ trợ đắp bệ bếp chuyển nhà, dù thế nào, bữa cơm trưa này cũng phải mời, bằng không trong lòng lại không yên!
Dù có đắp bệ bếp, cũng phải sau hai ngày mới có thể dùng.
Hơn nữa Dương Nhược Tình còn biết lần này phân gia, đám người lão Dương trong số thóc mới thu hoạch được, liền chỉ cho nhà nàng năm mươi cân chưa xát vỏ. Năm mươi cân hạt thóc, căn bản là không ai có thể ăn đủ đến vụ thu hoạch năm sau. Như vầy không thể nghi ngờ, chính là trơ mắt nhìn tam phòng đi ra ngoài ăn đói mặc rách, dùng biện pháp này tới trừng phạt tam phòng.