Dương Nhược Tình cảm giác được sức lực của ngũ thúc rất lớn, nàng biết mình căn bản không giữ được, vội vàng hướng Tôn thị, người vẫn đang gạt lệ bên giường, hoàn toàn như đang lâm vào một thế giới khác, nói: “Nương, mau tới đây giúp con một chút!”
Tôn thị rốt cuộc phục hồi tinh thần, nhìn thấy tình hình, lại một lần nữa hoảng sợ, vội tiến tới giữ tay Dương Hoa Châu, đè thấp thanh âm, khóc lóc năn nỉ: “Ngũ đệ, tâm ý của ngươi, chúng ta đều hiểu được. Sự tình đã như vậy rồi, ông bà đã quyết việc của Tình Nhi, chúng ta làm vãn bối lại đi ầm ĩ, có thể được gì? Giờ đã hơn nửa đêm, cãi nhau gà bay chó sủa, đánh thức hàng xóm, khiến toàn thôn đến chê cười Dương gia chúng ta sao?”
Dương Hoa Châu đứng tại chỗ, gân xanh trên trán từng cái nổi lên.
Dương Nhược Tình từ đáy lòng không đồng ý cách nói của Tôn thị, thật sự quá cổ hủ! Nhưng giờ phút này cũng không có ý định sửa lại, chỉ cố gắng khuyên nhủ ngũ thúc Dương Hoa Châu đang tùy thời đều có thể bạo phát: “Ngũ thúc, tạm thời đừng nóng nảy, ông bà cũng mới chỉ dừng ở ý niệm, bà Vương cũng phải mấy ngày sau mới đến đây. Chúng ta không thể nóng nảy, chờ cha cháu tỉnh lại, chúng ta ngồi xuống cùng thảo luận xem nên làm gì!”
“Tình Nhi nói rất đúng, Ngũ đệ, ngươi về phòng tạm nghỉ đi, việc này trước mắt đừng lộ ra!” Tôn thị cũng khuyên nhủ.
Dương Hoa Châu nhìn đôi mẹ con bên cạnh này, chỉ phải thở dài một hơi, vẻ mặt bi phẫn gật gật đầu, “Em về phòng trước, ban đêm có động tĩnh gì hãy kêu một tiếng! Em chỉ ở ngay cách vách thôi.”
“Được, ngươi đi trước đi!”
Đợi cho Dương Hoa Châu rời đi xong, Tôn thị dưới chân lảo đảo, thân mình quơ quơ suýt nữa té ngã.
Dương Nhược Tình nhìn thoáng qua khuôn mặt mệt mỏi của Tôn thị , cả vết thương trên trán kia, chân mày hạ xuống. Một đêm lăn lộn này, cũng khiến Tôn thị chịu nhiều thiệt thòi!
“Nương, ngài trước ngồi xuống nghỉ đi, để con đi lấy nước lau mặt!”
Đỡ Tôn thị ngồi xuống chiếc ghế dài, Dương Nhược Tình xoay người đi về phía giá rửa mặt bằng gỗ bên kia góc tường.
Trên giá rửa mặt có đặt một chậu sành, trong chậu sành vẫn còn hơn phân nửa nước sạch. Dương Nhược Tình đem chiếc khăn mặt đã dùng đến mòn cả đi, nhúng vào trong nước, dùng sức vắt, xoay người đi về mép giường.
“Nương, sau này người đừng quỳ gối dập đầu cho người ta nữa, dù sao cũng không thay đổi được gì, lại còn làm bị thương trán của mình!”
Nàng một bên nhẹ giọng nói với Tôn thị, ngón tay vén mái tóc mai có chút hỗn độn của Tôn thị, đem chiếc khăn gấp nhỏ thật cẩn thận đặt lên chỗ sưng đỏ trên trán của Tôn thị.
Khăn lạnh sẽ giúp làm lạnh mao mạch máu, từ đó làm giảm sưng tấy cho vết thương.
Tôn thị không có lên tiếng, chỉ áy náy nhìn Dương Nhược Tình, “Là nương vô dụng……”
Dương Nhược Tình biết Tôn thị muốn biểu đạt gì, trong lòng cũng là thầm thở dài một hơi, ở nông thôn cổ đại đầy lạc hậu, các quan niệm phong kiến rất nghiêm trọng.
Chế độ gia trưởng nghiêm khắc chuyên quyền, trọng nam khinh nữ, cùng với mê tín…… Mấy thứ này, đều là gông xiềng áp bức con người!
Dương Nhược Tình không khó tưởng tượng, nếu lão Dương cùng Đàm thị khăng khăng muốn đem mình bán đi, cho dù Tôn thị có đau khổ cầu xin đến đâu, cũng không làm lên chuyện gì.
Đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, muốn đem chính mình bán đi? Hừ, tỷ cũng không phải là Tình Nhi ngốc nghếch trước kia, cũng sẽ không tùy ý các người xoa nắn!
“Tình Nhi, con đừng sợ, chờ ngày mai nương lại đi cầu xin ông bà con, xin bọn họ không cần bán con!” Tôn thị hốc mắt sưng đỏ nhìn Dương Nhược Tình, thanh âm sớm đã khàn khàn đến không nghe rõ!
Dương Nhược Tình hết chỗ nói rồi, nhưng trong lòng lại vẫn là hơi hơi ấm áp, nàng ngẩng đầu hướng Tôn thị để lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Nương, con đi đun chút nước ấm, chúng ta cùng nhau rửa chân xong cũng lên giường nghỉ ngơi thôi, đã vất vả nguyên một ngày rồi!” Dương Nhược Tình nói xong bèn đứng thẳng dậy, tính toán đi nhà bếp, bị Tôn thị giữ lại.
“Tối lửa tắt đèn, ngươi ở lại trong phòng, để nương đi!”
Tôn thị không để ý Dương Nhược Tình phản đối, lấy chiếc khăn trên trán xuống, để lại giá rửa mặt, bưng chậu sành lên, xoay người ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, Tôn thị liền bưng một chậu đầy nước ấm về phòng, hai mẹ con tùy tiện lau mặt, rửa chân. Dương Nhược Tình bệnh nặng mới khỏi, nguyên khí trong thân thể cũng chưa khôi phục hẳn, cả đêm đều là cố gắng chống đỡ. Vừa đem hai chân bỏ vào nước ấm, toàn thân tức khắc thoải mái hẳn lên.
Còn chưa kịp rút chân từ trong nước ra lau khô, người đã ngồi ở ghế dài ngủ luôn rồi, cuối cùng vẫn là nhờ Tôn thị giúp nàng lau khô hai chân, bế nàng về phòng bên cạnh, đặt lên chiếc giường gỗ cứng.
Tôn thị giũ chiếc chăn có chút ẩm ướt, đắp lên người Dương Nhược Tình, hơi cúi người xuống, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve trán nàng, cả mắt và mặt toàn là thương tiếc cùng áy náy.
Tình Nhi, con đừng sợ, nương có liều cái mạng này, cũng sẽ bảo hộ con chu toàn!
……
Dương Hoa Minh ngồi ở mép giường trên ghế, Lưu thị giơ chiếc bụng to nửa đứng nửa ngồi xổm trước mặt Dương Hoa Minh, giúp hắn rửa chân.
Trong phòng có một ngọn đèn dầu nhỏ, lập lập lòe lòe. Lưu thị ngẩng mặt nhìn Dương Hoa Minh đang híp mắt dựa vào ghế trông như một vị lão thái gia, đè thấp thanh âm nói: “Cha của Hà Nhi, có thể nói chuyện không.”
“Việc gì?” Dương Hoa Minh mí mắt cũng chưa mở, thuận miệng hỏi.
Lưu thị nhấp nhấp miệng, nói: “Anh xem, tam ca nếu bị tàn tật thật, tam phòng không phải sẽ sụp đổ sao? Ba đứa con của tam phòng về sau không phải lại dựa vào chúng ta nuôi dưỡng ư?”
“Việc này không phải rành rành rồi sao, nhưng có biện pháp nào khác đâu? Thân thể cha mẹ vẫn còn tốt, bọn họ còn sống một ngày, hừ, Dương gia đừng mong có thể phân gia!” Dương Hoa Minh nói.
Như vậy, cả gia đình cột chung với nhau, tuy rằng trong túi không được giữ tiền riêng, nhưng ăn chung nồi cũng tốt, có trộm lười cũng không ai phát hiện.
“Chuyện của tam phòng, đêm nay ta đã nghe đến đầy lỗ tai. Ngươi không dưng lại cùng ta nhắc lại, rốt cuộc muốn nói gì?” Dương Hoa Minh ngay sau đó lại hỏi Lưu thị.
“Em nhắc lại chuyện này, cũng không liên quan đến việc của tam phòng!” Lưu thị trong miệng nói, đôi tay cũng không chậm trễ, vắt khăn lau khô chân cho Dương Hoa Minh, cầm lấy đôi giày bên cạnh, đeo vào cho hắn, một bên ngửa đầu nhìn Dương Hoa Minh nói: “Mấy đứa trẻ Tam phòng dù sao đều là nhờ mọi người nuôi dưỡng. Hay là để em xem nếu có cơ hội thì cầu xin với cha mẹ, nhận Tiểu An của tam phòng thành người thừa kế dưới danh nghĩa của chúng ta. Dù sao chúng ta không cần tự mình nuôi dưỡng, nhưng sau này, lại chính là con chúng ta. Tương lai chúng ta già rồi, trước giường cũng có con trai hầu hạ, sau khi nằm xuống, cũng có người chôn……”
Lưu thị còn chưa nói xong, ngực liền hứng một cái đạp của Dương Hoa Minh, ngã ngửa người về phía sau, mông đập xuống mặt đất, ngực in một vệt nước hình bàn chân.