Chương 13: Ngũ Thúc

“Đúng, người một nhà!” Đôi mắt Tôn thị đỏ lên, đứng bên cạnh Dương Nhược Tình, đưa tay lên lau nước mắt, nhìn Dương Hoa Châu hỏi: “ Tam đệ qua đây, còn có chuyện gì không?”

Dương Hoa Châu giật mình nhớ ra, nói: “ Đệ chỉ lo Tam ca, thiếu chút nữa quên mất. Tam tẩu, em tới đây bảo tẩu đi sương phòng phía đông, cha mẹ, đại ca, nhị ca, tứ ca đều đang ở đó rồi, chỉ còn thiếu tam phòng.”

“Nhưng tam ca của cậu đang…”

“Nương, nương đi đi, con sẽ ở lại đây trông cha.” Dương Nhược Tình đứng bên cạnh bà lên tiếng.

“Tình Nhi, con…”

“Nương, nương đừng lo lắng, cứ đi đi, đừng để mọi người chờ. Nếu lát nữa cha tỉnh lại, con sẽ gọi nương.” Dương Nhược Tình nói, đem Tôn thị đẩy ra cửa.

Dương Nhược Tình suy đoán, buổi họp gia đình ban đêm này, hẳn là bàn về đôi chân bị gãy của cha. Dương gia không có chia nhà, Đàm thị nắm tiền bạc của cả gia đình. Tiền thuốc hôm nay cho Dương Hoa Trung, là do Đàm thị chi ra.

Sự việc hôm nay, chắc là bàn về vấn đề của Tam phòng, khẳng định phải tham gia buổi họp này. Nếu không vì lo lắng cho cha, Dương Nhược Tình cũng muốn qua nghe xem người Dương gia định xử lý vụ việc của Dương Hoa Trung thế nào, định an trí tam phòng ra sao.

Người ta nói mẹ con liền tâm, Dương Nhược Tình nhìn Tôn thị bước đi, hẳn là trong lòng nương cũng đang suy nghĩ giống mình. Vừa định đắp chăn cho cha, liền thấy Dương Hoa Châu đang đi sắp đến đông sương phòng quay lại.

“Ngũ thúc, còn có việc gì sao?” Dương Nhược Tình nhàn nhạt hỏi.

Trong những mảnh ký ức không nguyên vẹn của nguyên chủ, đối với người đàn ông mày rậm, mắt to, nước da ngăm đen trước mặt này, đều là cảm giác ấm áp.

“Tình nhi, sao cháu có thể nói chuyện nhanh nhẹn như vậy?” Dương Hoa Châu mở to mắt, sáng rực nhìn Dương Nhược Tình, vẻ mặt không thể tin nổi.

Dương Nhược Tình cười nhẹ: “Cháu cũng không rõ tại sao, tự dưng đầu óc không còn hỗn loạn như trước nữa.”

Vừa nói những lời này, nàng vừa kéo chăn đắp cho Dương Hoa Trung, sau đó quay lại bình tĩnh nhìn Dương Hoa Châu.

“Ngũ thúc, Tình Nhi đã từng ngây ngốc, nhưng Tình Nhi vẫn nhớ Ngũ thúc luôn đối với Tình Nhi rất tốt. Mùa hè hái đài sen cho Tình Nhi, mua đông giúp tình Nhi bắt chim tước chơi. Tình Nhi nhờ Ngũ thúc giúp đỡ, đừng đem việc cháu đã thanh tỉnh nói ra, được không?”

Miệng Dương Hoa Châu vừa kéo lên được một nửa, kích động đến mức chưa kịp cười ra tiếng, liền nghe được câu nói sau của Dương Nhược Tình, xoa xoa đầu, khó hiểu hỏi:

“Vì sao? Đây là một việc tốt mà? Nếu cha cháu tỉnh lại biết được, huynh ấy sẽ hạnh phúc biết bao?”

Nhắc tới tam ca, giọng của Dương Hoa Châu lại có chút kích động. Ông trời thật biết trêu người, hết nửa đời người tam ca đều mong con gái sau này sẽ thanh tỉnh, trở thành một cô gái bình thường. Hiện giờ, mong ước thành sự thật, thì chính bản thân tam ca lại…

“Ngũ thúc, tóm lại thúc cứ làm như lời cháu nói, còn về phần cha cháu, khi ông tỉnh lại, cháu tự biết cách nói với ông.”

“Được, ngũ thúc đồng ý với cháu.”

“Vâng.”

“Tình Nhi, nếu cháu đã thanh tỉnh, thì đi đông sương phòng nghe chút đi. Tam tẩu là người thành thật, cháu đi nghe, có gì còn giúp đỡ nương quyết định. Thúc sẽ ở nơi này trông cha cháu. Mau đi đi.”

“Vâng.”

Dương Nhược Tình cũng muốn như vậy, nhìn thoáng qua người cha Dương Hoa Trung đang nằm hôn mê trên giường, cắn răng một cái, xoay người vội vàng rời đi.

Đông sương phòng là phòng ngủ của lão Dương và Đàm thị.

Khi Dương Nhược Tình đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền thấy toàn bộ nam nhân Dương gia, trừ các đường đệ còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện và Dương Hoa Châu đang ở lại cánh tây chăm sóc Dương Hoa Trung, còn lại hầu như đều tập trung đông đủ.

Lão Dương cùng ba người con ngồi ở bốn phía của bàn Bát tử, biểu cảm trên khuôn mặt khó xác định.

Từ phía dưới bên trái của lão Dương theo thứ tự là lão đại Dương Hoa An, lão nhị Dương Hoa Lâm, ngồi đối diện Dương Hoa An là lão tứ Dương Hoa Minh.

Bốn đường ca của đại phòng, Dương Vĩnh Tiên, Dương Vĩnh Tiến, Dương Vĩnh Trí, Dương Vĩnh Thanh đều rũ tay đứng ở sau lưng đại bá Dương Hoa An.

Cách đó không xa, Đàm thị đang dựa nửa người trên giường, đầu đội khăn xếp đen, vẻ ngoài hữu khí vô lực. Bên mép giường là một người phụ nữ trẻ tuổi đang mang thai, người gầy gò đen sạm, quần áo bằng vải bố vá víu, trên tay đang cầm bát trà, hầu hạ Đàm thị uống.

Sau khi vào cửa, Dương Nhược Tình liếc mắt xung quanh một vòng mới thấy nương nàng đang ngồi ở góc tường. Tôn thị đang cúi thấp đầu, ngồi ở băng ghế cạnh Kim thị, khóc thút thít.

Tiếng bước chân của Dương Nhược Tình tiến vào làm cho người Dương gia trong phòng hoảng hốt, vài ánh mắt quét đến, khi thấy người đó là Dương Nhược Tình hầu hết đều cau mày tỏ vẻ kinh tởm, sau đó thờ ơ thu lại ánh mắt.

“Đồ ngu, cả đêm không ngủ lại đi ra ngoài lang thang. Phòng này ngươi có tư cách đến chắc? Cút ngay!” Đàm thị vừa nãy còn một bộ dạng yếu ớt, đột nhiên ngồi thẳng dậy nghiến răng, chửi bới.

Dương Nhược Tình đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Đàm thị đang ngồi trên giường, bộ dáng tỏ vẻ sợ sệt.

“Nương, người đừng mắng con bé. Là do con kêu con bé đến. Bên kia tắt đèn tối om, con bé sợ!”

Tôn thị vẫn luôn cúi mặt ngồi trong góc phòng vội vàng đứng dậy đi tới, bảo vệ Dương Nhược Tình ở phía sau.

“Ngươi còn bảo vệ cái loại ôn thần này! Lão tam nhà ta là do hai mẹ con đen đủi các người hại chết! Tổ tiên Dương gia tạo nghiệt gì, lại bị các ngươi gieo rắc tai ương…” Đàm thị càng mắng, lửa giận càng lớn. Tiện tay nắm bừa một vật hướng phía cửa định ném đi.

Vừa thấy đồ vật mình cầm là chiếc bát đất dùng để uống trà thì lại hãm lại, cúi người nhặt chiếc giầy dưới giường lên, giơ tay ném.

Thấy đôi giày đang bay đến, Tôn thị kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Dương Nhược Tình nhíu mày, đang định đẩy Tôn thị ra, thì thấy Tôn thị đã kịp xoay người ôm chặt nàng vào trong ngực.

“Bịch!” Chiếc giày đập vào lưng Tôn thị, vang lên một tiếng lớn rồi rơi xuống đất.

Dương Nhược Tình cảm thấy nước mắt của Tôn thị rơi trên cổ mình, những ngón tay nàng siết lại trong vô thức.

“Ở nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mà còn làm ầm ĩ? Làm ồn đủ chưa? Mau ngồi xuống cho tôi!”