Dương Nhược Tình lại một lần nữa ra tay, giúp Mộc Tử Xuyên đứng vững lại.
Mộc Tử Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Dương Nhược Tình lắc đầu: “trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh! Đã không có sức lực, còn làm ra vẻ ta đây, đến chết vì sĩ diện!”
Dứt lời, nàng lại xách lên hai thùng nước của hắn, sải bước đi về phía cửa thôn.
“Mập Mạp……”
Mộc Tử Xuyên thấp thấp giọng gọi một tiếng, nhăn chặt mày, vẻ mặt ảo não đi đằng sau.
Giày hư rồi, đi trên đường cứ va va đập đập. Hắn đi người không, thế nhưng trong nháy mắt, đã bị Dương Nhược Tình tay xách theo thùng nước bỏ cách một đoạn khá xa.
Nam hài nâng mắt lên, nhìn bóng dáng nữ hài phía trước.
Bóng dáng này, từ mấy năm trước, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, vẫn luôn là ác mộng của hắn!
Mà đêm nay, dưới ánh trăng như nước, bóng dáng ấy chợt xa chợt gần, lại khiến hắn thấy vui mừng không thể giải thích nổi, có thứ gì đó không rõ tên cứ cuộn trào trong l*иg ngực hắn!
Sắp đến tường viện nhà hắn, thân ảnh phía trước liền ngừng lại.
Mộc Tử Xuyên vội vã tăng tốc độ, bước nhanh đến ngăn chặn trước mặt Dương Nhược Tình.
Hắn nhỏ giọng nói: “Mập Mạp……”
“Mập Mạp?”
Dương Nhược Tình giơ tay, ngắt lời hắn nói.
Nàng cúi đầu tự nhìn mình, hỏi Mộc Tử Xuyên: “Ngươi nhìn xem ta hiện tại có phải đã gầy đi một chút không?”
Mộc Tử Xuyên mở to mắt.
Sau lời nhắc nhở của nàng, hắn mới phát hiện, Mập Mạp đúng là đã gầy đi rất nhiều.
Đã có lúc, cơ thể này phì nhiêu đến mức đi trên đường trông giống như một chiếc thùng đang lăn lăn.
Hiện tại Mập Mạp, tuy rằng chưa hẳn đã thon thả, thậm chí so với những nữ oa cùng tuổi vẫn béo hơn một ít, nhưng nếu so sánh với trước đây, nàng thực sự đã gầy vài vòng!
Hơn nữa, Mộc Tử Xuyên còn phát hiện, Mập Mạp sau khi gầy xuống, đường nét trên khuôn mặt kỳ thật cũng không kém.
Đặc biệt là đôi mắt nàng, còn lấp lánh hơn cả những ngôi sao trên bầu trời kia!
Cứ ngây ngốc nhìn như vậy, khuôn mặt hắn đột nhiên có hơi chút nóng lên!
“Sau này ta sẽ trở nên thon thả hơn. Người á, cũng phải đuổi kịp thời đại đi, thay đổi cách gọi cho phù hợp, ngươi thấy sao?”
Dương Nhược Tình cười tủm tỉm hỏi Mộc Tử Xuyên.
Mặc dù, cơ thể này từng rất béo.
Mặc dù, cái tên Mập Mạp đã gắn bó với cơ thể này hơn chục năm.
Mặc dù, xưng hô chỉ một cái danh hiệu.
Nhưng, thân là một nữ nhân, đặc biệt kiếp trước còn là điệp viên cấp bậc nữ thần, suốt ngày bị người ta gọi “Mập Mạp! Mập Mạp!”, trong lòng nàng chung quy vẫn có sự khó chịu!
Nghe Dương Nhược Tình nói, Mộc Tử Xuyên ngây ngẩn cả người.
Dương Nhược Tình cũng không biết hắn về sau có thay đổi cách gọi hay không, lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
Phía sau lại truyền đến tiếng của hắn.
“Tình Nhi, đa tạ ngươi giúp ta xách nước. Hay ngươi vào nhà ta uống chén trà nhé?”
Mộc Tử Xuyên mời một cách chân thành.
Dương Nhược Tình nghe thấy lời mời của hắn, mặc dù nàng biết đó là một lời mời lịch sự vì nàng đã giúp hắn xách nước, nhưng vẫn cảm thấy rất bất ngờ.
Nàng xoay người lại, liếc nhìn sân nhỏ nhà họ Mộc ở đằng kia, trêu ghẹo nói: “Ngươi mời ta thì được, nhưng nếu ta thật sự đi vào, nương của ngươi sợ là muốn nháo đến gà bay chó sủa, ngươi có chịu được không?”
Mộc Tử Xuyên xấu hổ không nói nên lời.
Dương Nhược Tình bật cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai Mộc Tử Xuyên: “Ta đùa với ngươi thôi, lần sau ngươi nếu không đủ sức, thì chỉ nên xách một thùng một thôi, hoặc không thì dùng đòn gánh! Ta đi đây!”
Chờ đến khi Mộc Tử Xuyên hồi phục lại tinh thần, Dương Nhược Tình đã đi xa.
Hắn không có vội vã rời đi, mà đứng ngơ ngẩn tại chỗ, nhìn bóng dáng nữ hài rời đi, thất thần……
“Tử Xuyên, Tử Xuyên!”
Phía sau truyền đến giọng của một phụ nhân.
Triệu quả phụ đi đến trước mặt Mộc Tử Xuyên, gọi hắn một tiếng, hắn vẫn không phản ứng gì, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn thẳng phía trước.
“Tiểu tử ngốc này, nhìn cái gì mà mê mẩn vậy?”
Triệu quả phụ trong lòng kinh ngạc, liếc về hướng tầm mắt của Mộc Tử Xuyên.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thoáng qua, Triệu quả phụ cả kinh thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt xuống đất.
“Sao nhìn sau lưng lại giống Mập Mạp nhà họ Dương vậy?” Triệu quả phụ hỏi.
“Đúng vậy, chính là Tình Nhi!” Mộc Tử Xuyên gật đầu nói.
Hắn thực sự muốn nói với nương rằng tối nay Dương Nhược Tình đã giúp hắn xách nước, nếu có thể mượn chuyện này giúp mẫu thân thay đổi một ít thái độ đối với Tình Nhi, vậy không còn gì tốt hơn.
Tuy nhiên, Triệu quả phụ căn bản không cho hắn cơ hội này.
Nghe thấy tên Dương Nhược Tình, Triệu quả phụ giống như nghe được hồng thủy mãnh thú vậy.
“Cái gì, sao Mập Mạp lại chạy tới đây? Chẳng lẽ, nàng nghe được tiếng gió gì, biết con lần này có hi vọng khảo trúng tú tài, nên định tới bám lấy con? Chuyện này không chấp nhận được!”
Mộc Tử Xuyên dở khóc dở cười!
“Nương, ngài đừng nói như vậy, con có thi đậu hay không, còn phải chờ yết bảng mới biết được. Chính con cũng không chắc lắm, Tình Nhi làm sao mà biết được……”
“Chờ một chút!”
Triệu quả phụ đột nhiên giơ tay ngắt lời Mộc Tử Xuyên, đôi mắt sắc bén như đèn pha quay lại nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tử Xuyên, con mới vừa rồi gọi nàng là gì? Tình Nhi?”
Mộc Tử Xuyên không lên tiếng, nhưng cũng không phủ định.
Sắc mặt Triệu quả phụ đại biến, giống như gặp kẻ thù.
“Tình Nhi? Con tại sao lại gọi Mập Mạp kia là Tình Nhi? Nàng là Tình Nhi gì của con?” Triệu quả phụ tức giận đến run giọng chất vấn Mộc Tử Xuyên.
Mộc Tử Xuyên ngạc nhiên, “Nương, không phải chỉ là một cái tên gọi thôi sao……”
“Không phải cái gì?” Triệu quả phụ gấp đến nhảy dựng lên.
“Tiểu tử thúi, Mập Mạp đã đá con, khiến con trở thành nam nhân duy nhất trong vòng mười dặm bị từ hôn. Con không hận nàng cả đời liền thôi đi, sao còn sửa lại xưng hô? Nương vì con tranh khẩu khí, không thèm đi qua trước cửa nhà Dương gia, cũng không thèm nhìn nóc nhà đó, con con con…… Tiểu tử con đây muốn khiến ta tức chết sao?”
Nhìn bộ dạng cực kỳ tiều tụy của Triệu quả phụ, Mộc Tử Xuyên không hiểu ra sao.
Không phải chỉ là một cách gọi thôi sao, mẫu thân sao lại phản ứng quá mức như vậy?
hơn nữa, việc Tình Nhi từ hôn, còn không phải do mẫu thân chủ động chạy qua muốn từ hôn trước, bị người ta nhìn ra ý tưởng, liền đoạt trước một bước nói ra?
Nghĩ vậy cơn tức giận không tên đột nhiên dâng lên trong lòng Tử Xuyên.
Hắn cũng lười đến trấn an mẫu thân, cũng không có như mọi khi cuống quít nhận tội với mẫu thân, xoa dịu lửa giận của bà.
Mộc Tử Xuyên một câu cũng không giải thích, cúi người xách thùng nước bên chân, đi vào trong sân.
Triệu quả phụ vẫn còn đứng lại tại chỗ, nhìn bóng dáng nhi tử tránh ra, trợn tròn mắt!
Bà tức muốn hộc máu, vội đuổi theo, trong miệng quát ầm ĩ: “Tiểu tử thúi, nương còn chưa nói xong, ngươi đứng lại đó cho ta, đứng lại!”
……
Khi Dương Nhược Tình về đến nhà, Tôn thị đang trong phòng bếp nấu cơm tối cho cả nhà, Đại An giúp thêm củi vào lò, Tiểu An ở một bên chơi đùa.
“Nương, tối nay chúng ta ăn gì?” Dương Nhược Tình sau khi vào cửa liền hỏi.
Tôn thị nói: “Đồ ăn bữa trưa còn dư lại, chúng ta tùy tiện nấu một chút!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Vâng, ăn đơn giản một chút cũng tốt, buổi tối có thời gian, con sẽ làm đậu hủ!”
“Tình Nhi, nhắc tới đậu hủ, nương đang muốn nói với con!” Tôn thị cầm cái vung nồi chỉ về một vật đang nằm trong góc phòng bếp, nói: “Thúc Trường Canh của con đã đem cối xay của nhà họ lại đây.”
“A, thúc Trường Canh thật là tốt, lúc ăn cơm trưa, con chỉ mới cùng thúc thuận miệng nói một chút, thúc liền chính mình đưa qua đây!”
“Ha hả, thúc Trường Canh vốn dĩ là một người tốt, đối xử với nhà ta không thể chê vào đâu được!” Tôn thị nói.
“Vâng, sau khi làm xong đậu hủ, con sẽ đưa hai khối cho hài tử nhà thúc nếm chút đồ mới mẻ!” Dương Nhược Tình nói.
“Ai, được rồi, Tình Nhi nhà ta thật là hiểu chuyện!”