Chương 111: Làm giàu tân điểm tử ( canh hai đưa đến! )

“Cha Mai nhi, ông đuổi bọn họ đi ra ngoài đi, mau đi ra, nếu còn tiếp tục ở lại đây, ta và Mai nhi đều không sống nổi!” Đàm thị hướng lão Dương kêu khóc.

Lão Dương thu hồi ánh mắt, nhìn Dương Hoa Mai trên giường khóc đến sắp tắt thở, lại nhìn về phía Dương Nhược Tình đang tỏ vẻ đúng lý hợp tình đứng trên mặt đất.

Thở dài một tiếng, Dương lão gia tử nói với Dương Nhược Tình, "Mai Nhi đánh Tiểu An, ngươi đánh Mai Nhi, chuyện này coi như huề nhau! Đều tan đi, nên làm gì thì làm gì đi!”

Dứt lời, lão Dương quay đầu đi về phía cánh cửa.

Lão Dương vừa đi, Dương Hoa Lâm cũng không dám ở lại nữa, kẹp chặt cái đuôi chạy theo sau.

Bên này, Lão Tôn nhìn Tôn thị cùng tỷ đệ Dương Nhược Tình: “Chúng ta cũng đi thôi!”

Tôn thị gật gật đầu, nức nở, một tay kéo Dương Nhược Tình, một tay túm Đại An, hướng cửa đi đến.

Khi Dương Nhược Tình bước đến cửa, nàng không nhịn được quay đầu về phía giường, làm mặt quỷ với Đàm thị đang nhìn chằm chằm bóng lưng của mình.

Đàm thị tức giận sôi cả máu.

Trở về phòng, Trường Canh đang kể cho Dương Hoa Trung nghe chuyện vừa xảy ra.

Dương Nhược Tình kiểm tra lại mũi của Tiểu An, xác định không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhắc nhở Đại An chăm sóc Tiểu An, nàng và Tôn thị cùng đi phòng bếp chuẩn bị sắp cơm.

Cơm trưa đã nấu xong, tất cả đều đang được hâm nóng trong nồi to.

Khi Tôn thị đang tráng đũa và bát bằng nước nóng, Dương Nhược Tình nhét thêm một nắm củi vào dưới bếp để lửa mạnh hơn.

Hai mẹ con bưng bữa ăn thịnh soạn đến phòng, Dương Nhược Tình liếc mắt một cái liền nhìn thấy sắc mặt Dương Hoa Trung rất không tốt.

Ông nửa người dựa vào đầu giường, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội từng dải một, giống như những con giun đất màu xanh.

Tiểu An được Dương Hoa Trung ôm trong tay, bàn tay to thô ráp của người đàn ông xoa đầu hắn.

Đôi mắt của ông đỏ lên khi nhìn mảnh vải nhiễm máu đang nhét trong lỗ mũi của Tiểu An!

“Tiểu An, mũi còn đau không?” Dương Hoa Trung hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.

“Lúc đầu có hơi đau, nhưng bây giờ thì hết rồi ạ.” Tiểu An đúng sự thật nói.

“Tiểu An, là cha vô dụng……” Giọng người đàn ông nghẹn ngào, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

Tiểu An đưa tay nhỏ lau nước mắt cho Dương Hoa Trung, cất âm thanh non nớt hỏi: “Cha, sao ngài lại khóc? Cha đau ở đâu?”

“Cha không có việc gì, không có việc gì!” Dương Hoa Trung nắm chiếc tay nhỏ của Tiểu An trong lòng bàn tay mình.

Cha không có việc gì, cha chỉ……đau lòng!

Tiểu An ngẩng đầu lên, đôi mắt to một mảnh ngây thơ, nghiễm nhiên không thể hiểu được tâm tình của ông vào giây phút này.

Dương Nhược Tình vào cửa, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Trong thâm tâm nàng biết rằng Dương Hoa Trung rất đau khổ và áy náy.

Là một người đàn ông, một người chồng, một người cha, bảo vệ vợ con khỏi bị ức hϊếp, cho con ăn no mặc ấm là ý thức tồn tại và tự hào của ông!

Tuy nhiên, ông lại phải nằm liệt trên giường, phụ thuộc vào vợ hỗ trợ ăn uống, tiểu tiện.

Bọn nhỏ bị người ta ức hϊếp, chính mình lại không thể làm được gì!

Dương Nhược Tình trong lòng thở dài một hơi, đem bánh khoai đặt ở trên bàn trước giường.

“Cha, đến giờ ăn cơm rồi. Tiểu An ngoan, tới bên này ngồi!” Dương Nhược Tình cười nói.

Dương Hoa Trung gật gật đầu, buông Tiểu An ra.

Tiểu An ngửi thấy mùi thơm, nhanh chóng từ trên người Dương Hoa Trung bò xuống dưới, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí Dương Nhược Tình chỉ cho hắn.

Nhân lúc Lão Tôn cùng Trường Canh đều đi phòng bếp hỗ trợ bê thức ăn, Dương Nhược Tình đem một chén trà nóng đưa cho Dương Hoa Trung, giúp ông làm ấm cổ họng trước khi ăn.

Nàng đứng bên cạnh giường, nói với Dương Hoa Trung: “Cha, cha đừng buồn, con đã giúp Tiểu An lấy lại công bằng. Trước mắt cha hãy chuyên tâm dưỡng thương, chờ đến khi cha lại đứng lên được, sẽ không ai dám ức hϊếp chúng con nữa.”

Dương Hoa Trung nâng mắt lên nhìn Dương Nhược Tình với vẻ mặt phức tạp, gật đầu.

“Khuê nữ, có con che chở cho hai đệ đệ, cha cũng yên tâm.” Dương Hoa Trung nói.

Dương Nhược Tình mỉm cười, “Chúng ta là người một nhà, con che chở các đệ đệ là việc thiên kinh địa nghĩa!”

Dương Hoa Trung suy tư một hồi, sau đó nói với Dương Nhược Tình: “Không quan tâm ông bà và thúc bá con nghĩ như thế nào, khuê nữ, chúng ta không vô lý đi gây sự. Chúng ta có lý nên cũng không sợ ai cả! Việc hôm nay, con làm tốt lắm!”

Dương Nhược Tình gật đầu: “Cha, con biết rồi. Để con xới cơm cho ngài, chúng ta ăn cơm trước rồi nói sau.”

Đồ ăn thực phong phú, đồ ăn chay bao gồm mấy món rau xào của mùa này như cải trắng, rau chân vịt, măng tây.

Món ăn mặn là thịt chim cút và trứng chim cút kho tàu, ngoài ra, còn có bánh khoai tây do Dương Nhược Tình làm.

Mùi thơm ngào ngạt, nóng hầm hập! Ban đầu đã xác định là một bữa cơm vô cùng náo nhiệt.

Nhưng bởi vì chuyện khó chịu của Dương Hoa Mai trước đó, bầu không khí trong bàn ăn có chút buồn tẻ, mọi người cũng không nói nhiều.

Tuy nhiên, hài tử chung quy vẫn là hài tử, đương sự Tiểu An, rất nhanh đã bị trứng cút mỹ vị câu dẫn mất tâm hồn.

“Tiểu An, thích ăn thì ăn nhiều vào, sau này tỷ tỷ lại vào rừng bắt thêm!”

Dương Nhược Tình gắp trứng cút đặt vào trong bát Tiểu An, sau đó cũng gắp cho Đại An vài miếng.

“Tỷ, đệ không ăn được nhiều như vậy, vẫn nên để cho Tiểu An ăn đi!”

Đại An gắp trứng cút trong bát mình, chuyển sang cho Tiểu An.

Dương Nhược Tình nhìn Đại An, nàng biết rằng Đại An đang đau lòng Tiểu An bị chảy nhiều máu mũi như vậy, muốn để Tiểu An ăn nhiều một chút để bổ sung dinh dưỡng.

Tiểu An đáng yêu của tỷ, Đại An hiểu chuyện của tỷ!

Nàng càng nhìn hai đệ đệ, càng thấy yêu thương.

“Tiểu An, buổi tối chị làm đậu phụ cho em, được không?” Dương Nhược Tình cười tủm tỉm hỏi.

Tiểu An dừng đũa, vẻ mặt vừa mê mang vừa chờ mong hỏi Dương Nhược Tình: “Tỷ, đậu phụ là gì nha?”

Dương Nhược Tình không quá ngạc nhiên về điều này.

Tiểu An mới hơn ba tuổi, tiểu hài tử ba tuổi có thể biết được bao nhiêu? Cho dù hiện tại ăn trứng cút, e rằng mấy ngày nữa sẽ quên mất.

"Đậu phụ á, ngon lắm! Vừa trắng lại vừa mềm ..." Dương Nhược Tình cười nói.

“Tỷ, chính xác thì đậu phụ là gì? Nó mọc trên cây? Hay nó mọc trong đất?"

Đại An cũng đặt chiếc đũa trong tay xuống, tò mò hỏi.

Dương Nhược Tình sửng sốt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bàn cơm Tôn thị và mọi người cũng đều đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.

“Nương, tại sao mọi người đều nhìn con như vậy? Chẳng lẽ……”

"Tình Nhi, đậu phụ là gì? Ta cũng muốn biết!", Tôn thị hỏi.

Lần này, Dương Nhược Tình đã rất ngạc nhiên.

“Mẹ, đậu phụ là đậu phụ. Nó làm bằng đậu nành. Nó trắng và mềm. Nó có thể om hoặc nhúng lẩu rất ngon!” Dương Nhược Tình giải thích.

Tôn thị và Dương Hoa Trung nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Chúng ta toàn dùng đậu nành để xào, không nghĩ đến còn có thể làm đậu phụ nha, thật đúng là chuyện mới lạ! Cũng chưa gặp qua bao giờ!” Tôn thị tấm tắc nói.

Dương Nhược Tình bừng tỉnh.

Đậu phụ ở thời đại trước đây của nàng, là do thời điểm Hoài Nam vương luyện đan dược, trong lúc vô ý phát minh ra.

Đan dược kia luyện không đến đâu, nhưng cũng cống hiến thêm một loại mỹ thực cho thế giới, tạo phúc cho dân chúng!

“Nương, con đang ngâm một chén đậu nành. Con ước tính đến tối là có thể bỏ ra làm đậu phụ! Đến lúc đó ngài nhìn thì sẽ biết ạ!”

Dương Nhược Tình nói, tuy nhiên trong lòng lại nở hoa.

Ở thời đại này, đậu phụ vẫn chưa ra đời !

Nói như vậy, không phải nàng có thể làm đậu phụ để bán kiếm tiền sao?