Chương 107: Tiểu An sao? ( canh một )

Cho dầu vào nồi, cho gừng và tỏi băm vào, đun nhỏ lửa, mùi thơm dần dần bay ra.

Tiếp theo, đổ miếng chim cút và nội tạng chim cút vào, trứng cút để ở một bên ngâm với nước lạnh để dùng sau.

Cho chim cút vào xào nhanh tay, để miếng chim cút nóng đều, đậy vung đun nhỏ lửa một lúc.

“Tình Nhi, thúc Trường Canh của con nói, chờ sau khi giúp chúng ta gieo trồng hạt cải dầu và lúa mạch xong, hắn cùng thím Quế Hoa của con sẽ về nhà mẹ đẻ của thím Quế Hoa.”

Tôn thị ngẩng đầu lên, cùng Dương Nhược Tình bàn bạc.

“Ý của nương là, nhờ bọn họ lần này về nhà mẹ đẻ sẽ giúp chúng ta bắt con lợn con. Thím Quế Hoa con lại rủ nương đi cùng, đi trong ngày, về trong ngày, con thấy sao?”

Dương Nhược Tình vui vẻ gật đầu: “Được ạ, chính mình đi qua chọn càng tốt ạ.”

“Tình Nhi, chúng ta nên bắt mất con?” Tôn thị hỏi.

“Ba con.” Dương Nhược Tình nói.

“Ba con ư, sợ là hơi khó nuôi? Lần trước không phải chỉ nói là hai con sao?” Tôn thị hỏi.

Dương Nhược Tình nói: “Con sau đó nghĩ lại, chúng ta nuôi ba con, 2 đực một cái.”

“Nếu muốn nuôi ba con thì ta thấy nên nuôi ba con cái đi? Con đực vừa nhiều mỡ, sau này lại mất công thiến!” Tôn thị nói.

Dương Nhược Tình không lên tiếng, lâm vào suy nghĩ.

Người dân sống quanh núi Miên Ngưu nuôi lợn, hơn phân nửa đều nuôi lợn cái.

Heo mẹ vừa có thể bán lấy tiền, vừa có thể gϊếŧ lấy thịt, còn có thể sinh lợn con lấy tiền.

Nuôi lợn đực lại phải thiến.

Trời lạnh còn đỡ, nếu thời điểm thiến rơi vào mùa nóng, chỗ bị cắt mưng mủ, nhiễm trùng, nhiều con lợn đực vì lý do này mà chết.

Nếu không thiến, con lợn đực khi lớn lên chỉ mải lo nghĩ chuyện kia, không chịu ăn uống sẽ không tăng cân!

Vì vậy, dù giá lợn cái ở khu vực này cao hơn lợn đực giống khá nhiều, nhưng ai muốn nuôi lợn cũng thà bắt con cái.

“Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi. Chúng ta không cần theo xu hướng, chúng ta cứ bắt hai con lợn đực và một con lợn cái đi.” Dương Nhược Tình nghiêm túc phân tích cho Tôn thị nghe:

“Một con lợn mẹ, chúng ta nuôi để sinh lợn con bán lấy tiền, hai con lợn đực, một con thiến, nuôi cho to thì bán hoặc gϊếŧ ăn tết cũng được. Con lợn đực còn lại, chúng ta không thiến, cũng không bán, càng không gϊếŧ!”

“Hả? Vậy chúng ta nuôi nó làm gì?” Tôn thị vẻ mặt khó hiểu.

“Chúng ta nuôi nó để làm lợn giống!” Dương Nhược Tình chớp chớp mắt cười.

"Trong vòng mười dặm tám thôn trang dưới chân núi Miên Ngưu, số lợn đực giống chưa đến năm ngón tay, còn đều là lợn già và ốm. Chúng ta nuôi lợn giống, đến lúc đó cho người dân phụ cận thuê để lấy giống, định ra một cái giá, chỉ cần con lợn không gặp vấn đề gì lớn thì có thể sống được ba năm đến năm năm. Như vậy, chúng ta sẽ không chỉ lấy lại vốn mà còn kiếm được tiền lời!

Nghe được Dương Nhược Tình phân tích như vậy, đôi mắt Tôn thị cũng sáng lên.

Bà không khỏi nghĩ đến con heo nái nhà họ Dương năm xưa, đến mùa sinh con, nhưng làng trên xóm dưới loay hoay tìm mãi không được một con lợn giống thích hợp!

Phối giống với con lợn già ở đầu thôn hai lần cũng không xong.

Sau đó lại nơi nơi nhờ người, từ thôn khác dắt tới một con lợn giống, lần này mới phối được, nhưng giống của con lợn đực đó không tốt. Mấy con lợn con sinh ra đều không nuôi sống nổi, chưa ra tháng đều đã bệnh chết vài con.

Sau năm đó, con lợn mẹ của Dương gia già chết, từ đó về sau, Đàm thị không nuôi lợn mẹ sinh con nữa, chỉ nuôi lớn gϊếŧ lấy thịt hoặc bán.

“Tình Nhi, ý kiến này hay. Nhưng, lập tức nuôi ba con lợn, chúng ta nên làm chuồng ở đâu?” Tôn thị hỏi lại.

Dương Nhược Tình cười cười, chu chu môi về phía ngoài sân: “Bên cạnh chuồng lợn của ông bà, không phải vẫn còn một khối đất trống sao? Chúng ta xây một cái chuồng lợn ở đó. Bên cạnh lại giăng lưới đánh cá, cắm rào tre, vây thành một cái chuồng gà.”

“Được!” Tôn thị cười gật đầu.

Lúc này, chim cút trong nồi đã tỏa ra mùi thơm

Dương Nhược Tình vội vàng nhấc nắp nồi lên, nhìn thoáng qua đã thấy con chim cút được om mỡ, da và thịt trên bề mặt vàng ươm hấp dẫn.

Thêm một gáo nước vào nồi, khuấy vài lần rồi Dương Nhược Tình đậy nắp nồi lại.

Lấy một cái bát đất nung sạch, cho muối, mắm, dấm, một ít caramen, một nắm ớt khô băm nhỏ vào, cuối cùng nàng xoắn lại một ít bột mì rồi cho vào cùng, dùng đũa khuấy nhanh.

“Tình Nhi, con đem gia vị cho hết vào một cái bát làm gì vậy?”

Tôn thị nhìn động tác Dương Nhược Tình, vẻ mặt khó hiểu.

Dương Nhược Tình nhấp miệng, ra vẻ thần bí cười: “nương, con đang nấu súp. Số lượng mỗi nguyên liệu trong đó rất quan trọng. Đây là công thức độc quyền của con. Con không nói với người khác đâu!”

Đang nói chuyện thì bên mép nồi tỏa ra nhiều hơi nhiệt trắng.

Dương Nhược Tình nhanh chóng nhấc nắp nồi và đổ bát gia vị đã chuẩn bị vào.

Sau đó cho mười lăm quả trứng cút vào, đảo nhẹ để nước canh thấm đều rồi đậy vung lại.

Khi bắc ra khỏi nồi, màu sắc của chim cút trở nên hấp dẫn, mê người, nước gia vị cũng ngấm vào bên trong.

Dương Nhược Tình rắc hành lá cắt nhỏ vào nồi.

Quay đầu hướng ra bên ngoài phòng bếp gọi: “Đại An, Tiểu An, mau tới……”

Bên ngoài không động tĩnh.

“Hai tiểu tử này đâu rồi? Không muốn nếm thử đồ ăn sao?”

Dương Nhược Tình nói, đi ra cửa bếp, thò đầu ra ngoài nhìn.

Cảnh tượng nhìn thấy khiến nàng giật mình. Đại An đang cõng Tiểu An trên lưng, sắc mặt tái mét chạy về phía phòng bếp.

Đầu của Tiểu An nằm trên vai của Đại An, Dương Nhược Tình không nhìn thấy mặt của Tiểu An, nhưng nàng thấy loáng thoáng có máu chảy ra..

Một phần dính trên vai Đại An, đỏ một mảnh, một phần rơi xuống đất.

Đến nỗi Đại An đã chạy hết một đoạn đường, để lại một chuỗi những giọt máu đỏ tươi!

“Đại An, Tiểu An bị làm sao vậy?”

Dương Nhược Tình hô một tiếng, chạy qua.

Âm thanh Đại An kèm theo tiếng khóc nức nở, “Tỷ ơi, mũi của Tiểu An chảy rất nhiều máu!”

“Chớ hoảng sợ, vào nhà trước đã!”

Động tĩnh bên ngoài kinh động đến Tôn thị, Tôn thị ra tới nhìn thấy như vậy, sợ tới mức “a” một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.

Khi Tiểu An được bế vào, trong phòng Lão Tôn, Dương Hoa Trung còn có Trường Canh thấy thế, đều kinh ngạc!

“Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đại An ngươi làm ca ca sao lại để xảy ra chuyện này?”

Dương Hoa Trung gấp đến độ vỗ mạnh vào mép giường, thiếu chút nữa trượt ngã xuống đất.

Khuôn mặt già nua của Lão Tôn vặn vẹo, đau lòng không thôi, cầm lấy chiếc kéo Tôn thị đóng giày ở chân giường, định lao ra ngoài.

Trường Canh kịp thời ngăn lại.

“Thúc Lão Tôn, đừng quá xúc động, trước hết chúng ta nghe Đại An nói xem là chuyện gì rồi đi cũng không muộn!”

Dương Nhược Tình phân phó Tôn thị mang tới một chậu nước ấm, xắn tay áo giúp Tiểu An cầm máu.

Lão Tôn cùng Tôn thị , Trường Canh vây quanh ở bên cạnh.

Bên này, Dương Hoa Trung gọi Đại An đến mép giường, “Sự việc thế nào? Con đừng khóc nữa, nhanh kể cho mọi người nghe!”

Đại An nâng tay áo lên, lau sạch nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cha, là tiểu cô đánh……”

“Cái gì?” Dương Hoa Trung trợ mắt.

“Tiểu cô của các con không phải đang ở trên thị trấn với nhị bá sao? Đã trở lại rồi ư?” Dương Hoa Trung hỏi.

Dương Nhược Tình đã giúp Tiểu An xử lý qua cái mũi, Tiểu An cũng tỉnh dậy. Tôn thị liền ôm hắn vào trong ngực khóc.

Lão Tôn nghe thấy người gây họa là muội tử Dương Hoa Trung, Dương Hoa Mai, ông không có lao ra nữa, nhưng khuôn mặt lại đen như đáy nồi!

“Tiểu cô tại sao trở về ta mặc kệ, Đại An, đệ đừng hoảng sợ. Sự việc như thế nào kể từ đầu đến cuối cho mọi người nghe!” Dương Nhược Tình vừa lau máu trong tay vừa đi tới hỏi.

“Tình Nhi, mũi Tiểu An như thế nào?” Dương Hoa Trung hỏi lại.

“Cám ơn trời đất không bị gãy xương, tuy nhiên máu chảy khá nhiều!”

Dương Nhược Tình nói, tầm mắt lại nhìn xuống Đại An: “Đại An, đệ kể tiếp đi, tiểu cô vì sao đánh Tiểu An nhà chúng ta?”