“Dương Đại An, sao ngươi không xuống dưới? Trốn trên đó như rùa rụt đầu, cười chết mất!”
Trần Hổ dùng sức đạp cây du già, thân cây lại một lần nữa lắc lư kịch liệt vài cái.
Đại An đang cưỡi trên ngọn cây cũng bị đong đưa theo, thiếu chút nữa rơi xuống.
“Ha ha ha, Hổ ca, các huynh mau lại xem này, Dương Đại An sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, sợ là sắp đái ra quần……”
Đám người dưới gốc cây cười ha hả.
Khóe môi Đại An nhấp chặt thành một đường thẳng, trừng mắt nhìn những người dưới tàng cây, sau đó, thiếu niên cắn răng một cái, giống như một con khỉ thành tinh nhanh nhẹn, chuẩn bị trèo xuống.
Liều mạng đi!
Đúng lúc này, một giọng nữ lanh lảnh đột nhiên truyền đến.
“Đại An, đừng xuống!”
Đại An đang ở nửa đường nghe thấy thanh âm, ôm thân cây quay đầu lại.
Chỉ thấy Dương Nhược Tình từ bên kia chạy tới, kẹp một bó rơm bên dưới nách, một tay khác dắt theo con cɧó ©áϊ “Tiểu Hoa” nhà Đại Ngưu thúc.
“Tỷ?”
Đại An hướng Dương Nhược Tình bên kia hô lên: “Tỷ, tỷ đừng qua đây!”
Bọn Trần Hổ dưới gốc cây nghe được động tĩnh, đều xoay người sang nhìn, lúc này Dương Nhược Tình đã dắt bé ‘Tiểu Hoa’ đi tới gần.
Đám tiểu hài tử vừa nhìn thấy Dương Nhược Tình, đều không hẹn mà cùng nhớ tới chuyện ngày hôm đó, Dương Nhược Tình lấy que chọc phân đâm trúng phía dưới của Trần Hùng.
Một đám vô thức kẹp chặt hai chân, lùi lại, trốn đến phía sau Trần Hổ.
Trần Hổ trừng mắt nhìn đám tiểu tử này, vẻ mặt khó chịu.
Không phải chỉ là một cái nha đầu sao? Nàng dù có may mắn được một lần, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một cái nha đầu!
Trần Hổ đong đưa xích sắt trong tay, đem con Hắc Hổ hung bạo tiến lên một bước. Từ trên cao nhìn xuống đánh giá Dương Nhược Tình.
“Mập Mạp, ngươi lại đây xem đệ đệ ngươi chui háng Cẩu Đản phải không? Tốt lắm, hôm đó ngươi dám đánh phía dưới Hùng đệ nhà ta, hôm nay, ta sẽ tính sổ với ngươi luôn!”
Dương Nhược Tình trợn mắt, “Trần Hổ, xem ra ngươi rất chui háng người khác nhỉ? Được rồi, hôm nay cô nãi nãi ta giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng!”
Trần Hổ cười dữ tợn: “Ai giúp ai? Mập Mạp, ngươi còn cho rằng mình béo thì rất lợi hại sao? Nhìn thấy không? Hắc Hổ nhà ta chỉ thích ăn thịt, đợi lát nữa bị nó xé thịt trên đùi xuống thì chớ có khóc!”
Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn con chó săn Hắc Hổ, lắc lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường.
“Đúng là chủ nào tớ nấy, con chó nhà ngươi xấu muốn chết! Trông y hệt huynh đệ các ngươi!”
“Ngươi nói cái gì? Dám lặp lại lần nữa thử xem?”
Dương Nhược Tình không thèm nhìn hắn, cúi người vỗ vỗ lên đầu con cɧó ©áϊ: “Tiểu Hoa, xem ngươi xử lý nó như thế nào nhé!”
Ngay khi dây xích được nới lỏng, bé Tiểu Hoa liền vèo một cái chạy qua, đi dạo một vòng bên cạnh Hắc Hổ, sau đó lắc lắc cái đuôi, vặn vẹo cái mông…
Hắc Hổ ban đầu còn nhe răng, trợn mắt, một bộ dáng hung bạo, vừa nhìn thấy Tiểu Hoa chạy tới đi vòng quanh, còn cọ cọ lên người nó, nó liền gầm nhẹ “Grừ…” giống như cảnh báo Tiểu Hoa hãy đi đi.
Tiểu Hoa cũng hoảng sợ, hai chân trước nằm sấp trên mặt đất, cái đuôi cũng thu lại, giống như bị sự hung dữ của Hắc Hổ uy hϊếp, muốn rút lui.
“Tiểu Hoa, tiến lên, chinh phục nó, chinh phục nó ta liền cho ngươi gặm xương đầu!”
Tiểu Hoa nhìn Dương Nhược Tình bên này, giống như bị mê hoặc, một lần nữa từ trên mặt đất đứng lên, chạy tới trước mặt Hắc Hổ.
Tiểu Hoa vui vẻ nhảy nhót xung quanh Hắc Hổ, cọ cọ xát xát vào bộ da lông của nó. Cuối cùng còn nhảy đến trước mặt Hắc Hổ, cố gắng hết sức để nâng mông của mình lên mũi Hắc Hổ.
Bởi vì hình thể chênh lệch rất lớn, nên Tiểu Hoa phải cố hết sức nâng lên.
Đám tiểu tử bên cạnh đều tò mò xem, ngay cả Trần Hổ cũng cảm thấy mới lạ, tạm gác lại chuyện ức hϊếp tỷ đệ Dương gia.
Chỉ thấy rằng ban đầu Hắc Hổ còn có chút phản kháng và chống lại hành vi của Tiểu Hoa.
Tuy nhiên, dưới những nỗ lực không mệt mỏi của Tiểu Hoa, khí thế trên người Hắc Hổ dường như đã lắng xuống một chút.
Sau đó, phần lông mao đang dựng ngược trên cổ của nó cũng dần dần cụp xuống, thậm chí còn chủ động vươn đầu lưỡi đi liếʍ mông Tiểu Hoa ……
Lúc này Tiểu Hoa đột nhiên lại thay đổi thái độ, ngay khi Hắc Hổ lộ ra hành động muốn thân mật với mình, Tiểu Hoa liền nhảy dựng lên, quay lại, gầm lên với Hắc Hổ, rồi chạy nhanh rời khỏi đám đông.
Hắc hổ quýnh lên, thân hình cũng thẳng đứng dậy, gầm lên như một khẩu pháo thép nhỏ và đuổi theo ……
Dương Nhược Tình sững sờ.
Ai da, ta đi!
Ban đầu tìm đại sứ Tiểu Hoa thực hiện ‘mỹ nhân kế ’nàng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Không nghĩ tới, lại có thể thành công? Hắc hổ liền như vậy bị dẫn dắt rời đi?
Thật không thể tin nổi! Tiểu Hoa đây là muốn nghịch thiên nha? Chẳng trách cứ đến mùa xuân, tất cả những con chó đực ở thôn Trường Bình đều thích tụ tập trước cửa nhà của thúc Đại Ngưu.
Tiểu Hoa thật đúng là bông hoa trong những con chó ở thôn Trường Bình!
Nam nhân chinh phục thế giới, nữ nhân chinh phục nam nhân.
Xem ra lời này, có thể áp dụng trên người, cũng có thể áp dụng trên chó được!
Dương Nhược Tình cao hứng đến miệng cười toe toét, tự tặng cho mình 100 điểm vì chỉ số thông minh quá cao!
Phía dưới cây du già, chờ đến khi Trần Hổ hồi phục lại tinh thần, Hắc Hổ đã sớm kéo xích sắt chạy trốn không thấy đâu.
“Con chó chết tiệt, ngươi đi đâu rồi? Trở về ngay!”
Trần Hổ gấp đến độ dậm chân, gào to!
“Ha ha ha, Hắc Hổ nhà ngươi còn đang bận đuổi theo tức phụ, ngươi có kêu vỡ cổ họng, nó cũng không thèm nghe đâu!” Tiếng cười chế nhạo của Dương Nhược Tình truyền vào trong tai Trần Hổ.
Trần Hổ xoay người lại, vung gậy gỗ trong tay lên, cười lạnh nói: “Một cái nữ oa oa, chỉ bằng ngươi thì có thể làm được gì? Đợi lát nữa lão tử dùng gậy đánh cho lòi cả phân ra thì chớ có khóc!”
Dương Nhược Tình nhìn gậy gỗ trong tay Trần Hổ, ồ, có lẽ là đã đem lưỡi cuốc tháo xuống?
Cây gậy này thật to, nếu quả thực bị đánh trúng thì sẽ rất đau!
Ước lượng khoảng cách dưới chân mình và Trần Hổ.
Dương Nhược Tình trong đầu đã phác họa ra một bức tranh 3D về cách tiến công.
Để chắc chắn rằng chiêu nào cũng trúng đích, Dương Nhược Tình đảo mắt, đôi tay chống nạnh, gân cổ hét lên với Đại An đang ôm thân cây.
“Tiểu tử thúi, tỷ tỷ ngươi đều sắp bị người đánh đến lòi cả phân, ngươi còn ôm thân cây không chịu xuống, ở trên đó làm gì? Đóng giả gấu kaola sao?”
Đại An mặt đỏ tai hồng, trong mắt lại xẹt qua một tia tàn nhẫn, tiếp theo nháy mắt, hắn buông tay ra, nhào về phía Trần Hổ dưới tàng cây nhảy xuống!
Dám ức hϊếp tỷ của ta, ta liều mạng với ngươi!
Trần Hổ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Đại An từ trên trời giáng xuống, trong lòng cả kinh!
Tiểu tử này dám nhảy sao? Đủ tàn nhẫn!
Dương Nhược Tình nhướng mày, chính là thời điểm này!
Nàng trượt chân lao về phía Trần Hổ, đồng thời ném bó rơm dưới cánh tay chính xác về phía điểm hạ cánh của Đại An.
“Á!” Trần Hổ rên lên.
Ngay cả người cầm gậy và chiếc gậy gỗ đều nằm trong tay Dương Nhược Tình. Nàng đặt gậy gỗ ngay dưới yết hầu của hắn.
“Hắc hắc, Trần Hổ, hôm nay cô nãi nãi không đánh ngươi tới lòi cả phân thì cũng là đái ra quần.”
Dương Nhược Tình nhấc chiếc gậy lên, đánh xuống người Trần Hổ.
Gậy gỗ bị nàng xoay tròng như Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không, mưa gió không thể lọt qua.
Nàng biết rõ cấu tạo cơ thể người, biết đánh ở đâu sẽ không gây nguy hiểm đến tánh mạng cũng như không lưu lại ngoại thương rõ ràng, nhưng có thể làm người ta đau đến sống không bằng chết!
Trần Hổ đau đến mặt mũi trắng bệch, tiếng kêu như tiếng con heo nằm dưới lưỡi dao của Trần đồ tể cha hắn.
Nghe mà thót tim, đám tiểu tử đang ở xung quanh xem náo nhiệt đều sợ hãi bỏ chạy nhanh như chớp.
Bên này, Đại An ngã xuống đống rơm trên mặt đất, không có chuyện gì xảy ra.
Hắn xoa nhẹ cái mông, lăn lóc bò dậy, như một con dã thú nhỏ tức giận quay đầu lao về phía Trần Cẩu Đản đang sợ mất mật, đè Trần Cẩu Đản ở dưới chân đánh!